Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 167: Chương 167




Thương Sơn phụ tuyết, minh chúc thiên nam.

Đứng ở dưới chân núi Thương Sơn, Lâm Cửu ngửa đầu nhìn toà Tuyết Sơn sừng sững uy nghi trước mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm giác quen thuộc, y cũng không đặc biệt thích thời tiết này, nhưng nhìn Thương Sơn này, tuyết trắng này, từ tận đáy lòng y đột nhiên cảm thấy vui sướng hân hoan, một câu nói thâm diệu đột nhiên xẹt qua.

Nếu muốn tĩnh tâm, liền hãy giống như ngọn núi này, trắng như tuyết, tâm như núi.

Sơn là thành, sơn cũng là thế giới, thế giới như sơn, sơn chính là trái tim của thiên địa, Thương Sơn khoác lên mình chiếc áo ngân bạch, yên tĩnh, chiếu sáng cả phía chân trời xa xôi, cũng chiếu sáng cả thế giới.

Nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm không khí lạnh lẽo dưới chân núi, tâm tình lập tức tốt lên không ít, đi theo thương đội, Lâm Cửu ôm Tiểu Thối Miêu bước tiến đến Đại Tuyết Sơn.

Dưới chân núi có không ít cư dân Thương Đô sinh sống, muốn nói là có gì khác so với Hoàng Phủ Đế Quốc và Trung Thiên Quốc, thì đó chính là nhà ở Thương Đô phần lớn đều là mái nhọn, nhà nối nhà thẳng thắn ngăn nắp, đường đi sạch sẽ gọn gàng, mọi người ăn mặc trang phục của các nước khác nhau tản bộ trên đường.

Thương Đô khiến Lâm Cửu có cảm giác hơi giống Châu Âu, người Tây Sa Thương Ưng Quốc bộ dáng cũng cao to, đa số đều mắt to phiêu lượng, mũi cao thẳng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt thì có màu lam hoặc lục, mạc dù bề ngoài thì càng giống người trung nguyên hơn, chỉ là ngũ quan hơi thâm thuý hơn chút.

Người Tây Sa Thương Ưng Quốc cũng giống như Tây Sa Thương Hải, đều có ngũ quan góc cạnh phân minh, cũng bởi vì vậy, người lớn lên ở đây đều vô cùng không tồi, nhất là nam nhân, ít có khí chất bá đạo cường hãn, cũng ít đi một chút nhu mì như nữ tử của nam tử Trung Thiên Quốc, nho nhã tuấn lãng của nam tử Hoàng Phủ.

Mỗi một nơi đều có nét đặc sắc riêng, đến người cũng như vậy.

Tạo hoá quả là thần kì, khiến ngươi phải cảm khái hết lần này đến lần khác.

Những căn nhà dưới chân núi đều là khu công nghiệp, để tiện cho mọi người đến đây tiến hành giao dịch trao đổi hàng hoá, mà phía ngoài chân núi đại đa số là người địa phương cư trú, tầm nhìn tốt, hoàn cảnh tốt, mỗi người đều có một sơn thể biệt thự, nếu như đặt vào đời trước của Lâm Cửu, vậy những người có tiền này quả là quá hưởng thụ.

Mà kẻ có tiền trong những kẻ có tiền chính là Tây Sa Thương Hải, đang ở trên đỉnh Đại Tuyết Sơn.

Hoàng cung hoa lệ cao chót vót trong mây là thần điện mà mọi người tôn sùng, bọn họ cũng bái Thương đế của bọn họ, tin tưởng Thương đế của bọn họ, ca ngợi Thương đế mang đến cho bọn họ thực vật và ấm áp, bọn họ tin tưởng, dưới sự thống trị của Tây Sa Thương Hải, Tây Sa Thương Ưng Quốc sẽ càng ngày càng giàu có, càng ngày càng tốt đẹp.

Mặc kệ là Hoàng Phủ Đế Quốc, Trung Thiên Quốc hay Tây Sa Thương Ưng Quốc, tựa hồ mọi người trên mỗi quốc gia đều thấy vô cùng thoả mãn với cuộc sống hiện tại, chỉ cần Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoa Tư và Tây Sa Thương Hải nguyện ý, bọn họ thậm chí có thể vì hoà bình xác nhập quốc gia, để ba cường quốc cường đại nhất trên Xích Thổ Đại Địa nhập thành một.

Mặc dù muốn xác nhập quốc gia không phải chuyện dễ dàng, cần phải lo lắng đến nhiều nhân tố, như là phong tục tập quán, như là phương diện về kinh tế, thế nhưng bọn Hoàng Phủ Thiên Niên đều có ưu thế của mình, có lẽ nói, đây cũng là ưu thế bọn hắn có thể nhất thống thiên hạ, đó là bọn họ đều là Cửu Thiên Thần Liên.

Mọi người luôn luôn tín ngưỡng thần linh.

Thần linh nói muốn xác nhập quốc gia, bách tính thiện lương lẽ nào lại dám làm trái ý nguyện của thần linh sao?

Còn hơn người thống trị tàn bạo bóc lột lợi ích dân chúng, mọi người càng nguyện ý tin tưởng thần linh sẽ không tranh đoạt lợi ích với bọn họ, tin tưởng thần linh sẽ mang đến cho bọn họ hoà bình, mang đến cuộc sống càng tốt đẹp, bởi vì những thứ này, thần linh cao cao tại thượng sẽ không hạ giới tranh đoạt với bọn họ.

Mọi việc dục tốc bất đạt, mặc dù Lâm Cửu rất muốn tức khắc đi tìm Tây Sa Thương Hải, nhưng bọn họ vừa đi tới Thương Đô còn chưa thể lập tức gặp hoàng đế được.

Có Thánh Nữ Đại Tuyết Sơn yểm hộ, chuyến đi từ Trung Thiên tới phú thương của Lâm Cửu lần này có một cơ hội gặp được Tây Sa Thương Hải.

Chỉ là trước đó, bọn Lâm Cửu còn phải đợi bẩm báo của Thánh Nữ Mạc Âm, phải đợi triệu hoán của thương đế.

Trong hoàng cung ở Đại Tuyết Sơn, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cánh đồng tuyết rộng lớn vô biên, xa xa từng mảnh rừng bảo phủ tuyết trắng, mặc dù lúc này bị băng tuyết bao trùm, nhưng chỉ cần tới đầu xuân khi tuyết tan ra, thì sẽ là mảnh rừng rậm xanh um tốt tươi, nơi này, giống như là toà thành trong truyện cổ tích.

Chỉ là không biết đã có người nào chẳng may từ trên cửa sổ ngã xuống chưa, núi cao như thế, nhà cửa lại xây dựng ngay bên vách đá, thường thường sẽ khiến người ta nghĩ toà thành này đang lơ lửng giữa không trung.

Trên bầu trời mênh mông thỉnh thoảng bay qua một mạt bóng trắng, thương ưng hót vang hào khí chấn động xuyên thấu nhân tâm.

Cảnh sắc mỹ lệ vô biên, nhưng y lại vô tâm thưởng thức.

Ngày hôm sau, Lâm Cửu thu được tin tức từ Thánh Nữ truyền đến, Thương đế Tây Sa Thương Hải cho truyền đoàn thương nhân từ Trung Thiên Quốc đến trước đại điện tiến hành triều kiến, đoàn thường nhân mang theo kì trân dị bảo từ Trung Thiên Quốc, chuần bị tỉ mỉ lễ vật hiến thương đế cùng Lâm Cửu đi diện kiến ngài.

Lâm Cửu không chuẩn bị lễ vật gì, dù sao túi Càn Khôn của y vẫn đang ở trên tay Thương đế, mà đa số gia sản của y đều ở hết trong đó, hoàn hảo Thánh Nữ Mạc Âm đã thay y chuẩn bị ổn thoả.

Cầm trong tay một bức hoạ quyển của danh sư mà Mạc Âm chuẩn bị giúp y, Lâm Cửu thay phục sức hoa lệ của thương nhân, trút đi bộ bạch thường, mặc vào hoa phục văn án phức tạp, mái tóc chải chuốt cần thận tỉ mỉ, búi tóc lên, cài một cây trâm ngọc xanh biếc, người hơi chút cao gầy như vậy, dù có xen lẫn trong dám thương nhân tai to mặt lớn, thì cũng như là con chim khách lạc giữa bầy gà.

Danh hào thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chung quy cũng không phải là hư danh.

Trên đường đi thông đến đại điện, Lâm Cửu không biết đã hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người, bên cạnh không hề ít người Tây Sa Thương Ưng Quốc thì thầm to nhỏ, đoàn thương nhân đến Tây Sa Thương Ưng Quốc không biết có bao nhiêu, nhưng đa số đều tai to mặt lớn như gấu, cực hiếm khi nào sẽ có người diện mạo xinh đẹp.

Nam nhân Tây Sa Thương Ưng Quốc vẫn nghĩ, chỉ có nam nhi Tây Sa mới là nam nhân chân chính, dũng cảm hùng vĩ như hùng ưng, đâu giống như người Trung Thiên Quốc, quá gầy yếu, hoặc quá mập mạp, hôm nay đột nhiên thấy Trung Thiên nam tử, oánh nhuận hơn ngọc, thanh lãnh hơn băng, cao ngạo hơn ưng này, há có thể không khiến bọn họ nhìn Trung Thiên Quốc với cặp mắt khác xưa.

Trong bọn họ thậm chí còn có người âm thầm so sánh Trung Thiên nam tử này với Thương đế của bọn họ, một đối một, cư nhiên khí chất từ trong khung của nam tử này còn bá đạo hơn cả Thương đế Tây Sa Thương Hải của họ.

Phần bá đạo này cũng không phải là phơi bày ra ngoài, mà là ẩn nấp sâu bên trong, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được muốn quỳ bái.

Trung Thiên Quốc, sao lại cũng có người như vậy?

Đáng tiếc Lâm Cửu không nghe thấy tiếng nói trong lòng của quan viên Tây Sa Thương Ưng Quốc, bằng không có lẽ y cũng phải thất kinh, từ bao giờ mà y lại trở nên lợi hại tràn ngập khí chất thượng vị giả như vậy?

Nếu như cuộc sống là một bộ phim ảnh, thì Lâm Cửu chỉ cần nhìn lại một lần, nhất định có thể phát hiện ra y hoàn toàn không giống với hồi đầu mới đến Xích Thổ Đại Địa, loại thay đổi này, giống như Lâm Cửu hai năm trước sau khi xuyên qua, mà Lâm Cửu sau khi xuyên qua lúc này, đã dần dần có vị đạo của kiếp trước.

Nương theo mỗi bước đi, nương theo mỗi chuyện xảy ra, Lâm Cửu giống như một khối ngọc dính bụi, từng chút từng chút bị bụi bặm trong cuộc sống phủ bên ngoài, nhưng chung quy sẽ có một ngày sẽ dần dần lộ ra bản chất của ngọc dưới lớp bụi, mà ngày này hẳn không còn xa nữa.

Dù cho không thể khôi phục kí ức kiếp trước, nhưng giấu vết chôn giấu thật sâu trong lòng nam nhân này đều không thể mất đi, cuối cùng sẽ có một ngày toả ra ánh sáng.

Y là Lâm Cửu, cũng là Chí Thiện.

Y hiện nay là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, cũng là Cửu Thiên Thần Liên từng oai phong một cõi.

Một nghìn năm trước, lần đầu tiên Chí Thiện Bạch Liên đặt chân tới Thương Sơn, một nghìn năm sau, có một người vì Chí Thiện Bạch Liên bảo lưu Thương Sơn, chỉ vì đợi chờ.

Giờ này ngày này, chủ nhân trước kia lại thành khách nhân, mà từng là khách nhân, vẫn đều là khách nhân ở đây, cùng đợi vị chủ nhân trước kia của Thương Sơn đến.

“Chư vị thỉnh, Thương đế đang ở bên trong.” Thủ vệ nói.

Cung điện cao lớn nguy nga sừng sững trước mắt Lâm Cửu, trên nóc có một thanh kiếm như xuyên thủng bầu trời, từng tầng tuyết dày cộp bao trùm trên đỉnh cung điện, nhấc chân bước vào trong cung điện, Lâm Cửu bỗng nhiên khẽ mở lớn hai mắt —— một mảnh trắng tinh.

Tất cả vật phẩm trong cung điện đều là màu trắng, đại trụ như trong suốt, loé ra lưu quang đủ màu, cũng không biết là dùng chất liệu nào để tạo thành, toàn bộ cung điện cư nhiên không có một màu nào khác, nếu muốn nói là có màu khác, thì có lẽ là một nam tử mặc thanh sắc y thường ngồi trên đại điện——Tây Sa Thương Hải.

Khiến người ta cảm thấy kì quái chính là, Tây Sa Thương Hải không ngồi trên trường y giữa đại điện, mà là tuỳ ý ngồi trên một bậc thang, trước khi tới cung điện Lâm Cửu cũng đã nghe nói qua, vị Thương đế Tây Sa Thương Hải này từ trước đến giờ không ngồi trên trường y, lại luôn luôn ngồi trên bậc thang.

Về phần nguyên nhân, ai cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.