Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 174: Chương 174




“Nơi này làm sao vậy?”

Theo tung tích Lâm Cửu đi tới U Cốc, Mặc Viêm dang rộng hai cánh màu đen ra, từ huyền nhai lao thẳng xuống phía dưới. Rừng rậm xung quanh bị bao trùm dưới tuyết lấp lóe ánh sáng óng ánh, hồ nước trong vắt trong U Cốc đã đóng thành lớp băng dày cộp, nhưng chuyện khiến người ta cảm thấy kì dị chính là những tầng băng này đều lộ ra một lớp màu đen lóng lánh, khi thì thoáng hiện, khi thì lại biến mất không chút dấu vết.

Đợi đến khi Mặc Viêm từ từ hạ xuống mới nhìn rõ tất cả, từ trong hồ tản mát ra làn làn khói đen óng ánh, không ngừng trào ra, nhanh chóng ngập đầy U Cốc, lộ ra vài phần yêu dã và quỉ dị. Trong không khí phảng phất mùi liên hương lạnh lẽo, cũng không biết mùi liên hương kì dị này từ đâu truyền tới.

“Lẽ nào Diệt Thiên tỉnh lại rồi?”

Vỗ cánh hạ xuống U Cốc, Mặc Viêm vươn tay khua khua sương đen dày đặc trước mắt, đi nhanh về phía trước tìm kiếm thân ảnh Lâm Cửu.

“Lâm Cửu?” Trong U Cốc, Mặc Viêm lớn tiếng gọi tên nam nhân, nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện bóng dáng Lâm Cửu đâu, nghĩ thầm y có lẽ đã chạy tới căn phòng nhỏ giữa hồ. Còn nhớ lần trước cùng Lâm Cửu đến đây, Lâm Cửu hình như xuyên qua một pháp trận trong căn phòng đó mang theo đại ma đầu còn hôn mê bất tỉnh đi tới một nơi khác.

Hiện tại trong U Cốc xảy ra một ít biến hoá kì quái như thế, có lẽ là bởi Diệt Thiên đã tỉnh lại rồi, vậy hai người bọn họ hẳn là đang ở trong pháp trận đó.

Mặc Viêm bước từng bước đi lên cây cầu gỗ dựng giữa hồ, một mạch hướng về phía căn phòng nhỏ. Chưa chờ hắn đi lên được hai bước, bốn phía lại đột nhiên có thêm một biến hoá rất nhỏ, sương đen quanh quẩn trên mặt hồ giống như một con rắn mảnh chầm chậm bò tới bên hai chân Mặc Viêm, ngay lúc chuẩn bị quấn lên, Mặc Viêm liền giậm chân một cái đánh tan sương đen nhàn nhạt tràn ngập xung quanh.

Đôi cánh thật lớn lại một lần nữa xuất hiện trên lưng, dựa vào sức dãn của đôi cánh, trong nháy mắt Mặc Viêm đã bay vút lên giữa không trung, tầm mắt trông xuống phía dưới nhanh chóng dừng lại tại một chỗ, nam tử cau mày, quát lớn: “Ai? Ở nơi nào?”

“Thú Vương khi khôi phục lại sức mạnh, quả nhiên là lợi hại hơn không ít.” Thanh âm lạnh lùng quang quẩn trong sơn cốc âm u, chẳng biết từ nơi nào truyền đến, có vẻ xa xăm mà trống trải, phảng phất như đến từ một nơi cực kì xa xôi.

Thú Vương khẽ cau mày, vẫn chăm chú nhìn vào cây cầu nhỏ bắc trên hồ, thanh âm vừa vang lên chính là Diệt Thiên thì phải. Nếu như đại ma đầu này tỉnh dậy rồi, Tiểu Cửu cũng nhất định đang ở gần đó.

Ngay lúc Thú Vương đang chăm chú nhìn phía dưới, sương đen tứ tán dần dần ngưng tụ lại, một trận bão hắc vụ phất qua, trên cây cầu gỗ vốn không một bóng người đột nhiên có thêm một nam tử khoác áo choàng màu đen. Ma đầu khẽ hít một hơi, toàn bộ sương đen trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào bên trong tấm áo choàng, biến mất không còn lại gì.

Sơn cốc vốn khoác trên mình chiếc áo tuyết ngân bạch lại một lần nữa khôi phục nguyên dạng, như thể chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Đại ma đầu này hình như có chút không giống trước kia, lẽ nào bị bọn Hoàng Phủ Thiên Niên đánh khiến cho đầu óc có vài chỗ bị hỏng rồi sao? Thú Vương thầm nghĩ, bề ngoài tuy nhìn ung dung như vậy, kì thực trong lòng vẫn không dám buông lỏng phòng bị, trực giác thuộc về dã thú chôn sâu trong cơ thể hắn nói cho hắn biết, nam nhân trước mặt này vô cùng nguy hiểm. Mặc dù Mặc Viêm không cảm nhận được một chút sát khí nào từ trên người Diệt Thiên, nhưng khứu giác nhạy bén với nguy hiểm của Thú Vương vẫn khiến cho hắn không ngừng âm thầm đề phòng.

“Ngươi tỉnh rồi.” Huy cánh bay xuống bên bờ hồ, đứng cách Diệt Thiên một cự ly tương đối an toàn, Mặc Viêm nhìn nam tử chôn sâu trong bóng tối cách đó không xa, hỏi, “Lâm Cửu đâu?”

“Y sao? Ha ha——” Cười nhạt hai tiếng, ma đầu dưới tấm áo choàng nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra một hình ảnh: trong hoàng cung Hoàng Phủ Đế Quốc, trên nhuyễn tháp bên dục trì, một con miêu cả người đen thui nhảy lên nhuyễn tháp, nháy mắt liền biến thành dáng dấp nhân loại, nhẹ nhàng ôm nam tử đang say ngủ trên nhuyễn tháp vào lòng.

Toàn bộ hình ảnh Thú Vương Mặc Viêm đã từng nhân lúc Lâm Cửu ngủ hôn y đều hiện ra trong óc ma đầu, mặc dù lúc đó hắn vẫn trầm miên dưới băng phong, nhưng tuyệt không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết, cái gì cũng không thấy, tàn hồn ẩn sâu trong trái tim Lâm Cửu, đã xuyên thấu qua ánh mắt Lâm Cửu thấy được tất cả.

Mà hết thảy những điều này, sớm đã in sâu trong óc ma đầu, sáng tỏ trong tâm.

Bao gồm…cả một đêm trước trong Thương Sơn Tuyết Điện.

Thú Vương Mặc Viêm, Tay Sa Thương Hải…ha ha…

Ma đầu mở mắt ra, ánh mắt băng lãnh hướng về phía Thú Vương, mặc kệ là hắn vẫn còn yêu nam nhân kia, hay là hận nam nhân kia, ngoại trừ hắn ra, những người khác không có tư cách chạm vào Chí Thiện Bạch Liên.

“Y đang ở bên trong, ngươi muốn gặp y sao?” Diệt Thiên bình thản nói, thanh âm như nước, khiến người ta không thể từ đó nghe ra được chút tình cảm nào thuộc về nhân loại, mặc dù Mặc Viêm biết ma đầu này từ trước đến nay vẫn vậy, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy có chút cảm giác quái dị và nguy hiểm không nói nên lời.

“Lâm Cửu có khoẻ không?” Xúc động nóng nảy không có nghĩa là không có đầu óc, Mặc Viêm một bên âm thầm cảnh giác, một bên nhìn chăm chú nhất cử nhất động của ma đầu, bầu không khí quả thực có chút kì quái.

“Vừa rồi y có chút mệt, hiện tại đang ngủ, tuy rằng chảy ít nước mắt cùng một ít máu, nhưng mà cũng không có gì đáng ngại cho lắm.” Ma đầu vẫn bình tĩnh đến phát sợ.

“Ngươi làm gì y?” Nhíu mày, Mặc Viêm nắm chặt song quyền, ma đầu này sao có thể thản nhiên nói ra lời như vậy, Mặc Viêm hướng về phía Diệt Thiên quát lớn: “Ngươi có biết y vì cứu ngươi mà chịu đựng bao nhiêu áp lực, dọc đường ăn bao nhiêu đau khổ không, đại ma đầu, không phải ngươi yêu y sao, rốt cuộc ngươi đã làm gì với y, Lâm Cửu ở đâu, y ở chỗ nào?!”

Chịu đựng bao nhiêu áp lực, ăn bao nhiêu đau khổ?

Lòng bàn tay xuất hiện một đoàn hắc sắc hoả diễm nho nhỏ, Diệt Thiên khẽ cong lên khoé miệng, tay phải vừa nhấc, bỉnh thản nói với Thú Vương: “Y rất khỏe, ta…đương nhiên sẽ cẩn thận chăm sóc y, về phần ngươi, đã không cần thiết phải tiếp tục lưu lại trên thế giới này nữa, nhân loại cũng tốt, thú tộc cũng được, đều là sự tồn tại thấp kém trên thế gian này.”

Hai mắt trừng lên, Thú Vương sớm đã âm thầm đề phòng lựa chọn tiên phát chế nhân, chỉ thấy hai cánh phía sau Mặc Viêm, kéo thân thể hắn như mũi tên lao nhanh về phía Diệt Thiên, song trảo như chớp, mang theo sức mạnh có thể xé rách cao sơn, thân hình như gió lặng im đến ngưng thở, giống như ảo ảnh vậy.

Tuy rằng Thú Vương đã từng thua dưới tay Diệt Thiên, thế nhưng lúc đó hắn chỉ là một con tiểu miêu chưa khôi phục hoàn toàn sức mạnh thời kì đỉnh cao, Nay thì khác, hắn của hôm nay đã đạt đến thời kì đỉnh cao của Thú Vương, dù không thể đánh bại Diệt Thiên, thì chí ít cũng có thể đánh ngang ngửa với đối phương mới đúng.

Song trảo xẹt qua thân thể Diệt Thiên, nhưng mà người vốn đứng trên cầu đột nhiên hoá thành một trận sương mù màu đen, tan biến không một dấu vết, Thú Vương kinh ngạc, chỉ nhìn thấy trận sương mù lướt qua, người vừa bị song trảo của y xé rách liền hoàn hảo không tổn hao gì đứng ngay trước mặt —— trong lòng bàn tay, là một đoàn hoả diễm.

“Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.” Diệt Thiên cười nhạt châm chọc, đoàn hoả diễm nho nhỏ không chút trở ngại lướt về phía Thú Vương Mặc Viêm, đương lúc Mặc Viêm không hề ngăn cản, đoàn hoả diễm nhẹ bay tới chạm vào Mặc Viêm, ngay lập tức phát ra một tiếng huýt dài rung trời, cũng trong nháy mắt đó từng điểm hoả diễm nhanh chóng lan tỏa thành một ngọn lửa đáng sợ, tựa như con mãng xà khổng lồ mở to cái miệng vĩ đại, một ngụm nuốt lấy toàn bộ Mặc Viêm.

Hai tay chắp sau lưng, ma đầu bình thản nhìn Mặc Viêm đang đấu tranh với hoả xà.

Người cũng được, dã thú cũng thế, đều là sự tồn tại thấp kém trên thế gian này, ngu xuẩn đến mức khiến người ta không muốn nhìn tí nào.

Chuyện một nghìn năm trước chưa xong, vậy một nghìn năm sau hắn sẽ tiếp tục hoàn thành, lần trước bị Chí Thiện Bạch Liên phá hư, lúc này đây, hắn sẽ không cho Chí Thiện Bạch Liên cơ hội này nữa.

Việc Chí Thiện Bạch Liên còn chưa khôi phục kí ức và sức mạnh đối với hắn mà nói không có bất luận nguy hiểm gì, tạm thời liền cứ giữ y bên người đi.

Trong phút chốc tinh thần Diệt Thiên sao lãng, hoả xà thiêu đốt cách đó không xa chợt phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, dần dần tán đi. Giữa ánh lửa lộ ra một nam tử mệt mỏi đầy vết thương, đôi mắt đỏ tươi như máu gắt gao nhìn chằm chằm Diệt Thiên, tràn ngập phẫn nộ và cừu hận.

“A —— còn chưa chết sao?” Khoé miệng khẽ cong lên, Diệt Thiên lại một lần nữa giơ bàn tay lên, nhẹ giọng nói, “Vậy giờ đây sẽ không cho ngươi sống thêm nữa.”

Ngay lúc này, Diệt Thiên khẽ nhíu nhíu mày.

“Đừng —— ” Trong bóng đêm, Lâm Cửu lâm vào hôn mê nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, thanh âm rất nhỏ khiến hắc liên bao quanh thân thể y khẽ rung động, động tĩnh Lâm Cửu dường như sắp thức tỉnh truyền tới tai ma đầu ở xa bên ngoài, thoáng quấy nhiễu tâm thần Diệt Thiên.

Trong nháy mắt thừa dịp Diệt Thiên thất thần, Thú Vương Mặc Viêm mở rộng đôi cánh nhiễm huyết khẩn trương bay khỏi U Cốc, Diệt Thiên phục hồi lại tinh thần hừ lạnh một tiếng, hai tay làm tư thế bắn cung, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một bộ cung tiễn như hoả diễm thiêu đốt, nhẹ nhàng kéo dây, hoả tiễn bắn về phía Thú Vương đã bay lên bầu trời.

Giữa không trung, một mảnh huyết vũ.

Đáng tiếc, vẫn là để Thú Vương chạy thoát.

“Lửa đã thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của ngươi, xem xem ngươi có cơ duyên để sống tiếp hay không.” Nhìn bóng đen rơi xuống phía chân trời, Diệt Thiên tại đó xoay người rời đi, hắc vụ lập tức lại tràn ngập, cho đến khi bao phủ toàn bộ sơn cốc, cũng không còn thấy một chút ánh sáng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.