Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 176: Chương 176




Tội Ác Quốc Gia, cách biệt với thế giới bên ngoài, thuộc vùng giáp ranh, là sự tồn tại đặc biệt bên cạnh tứ quốc, từ ngàn năm qua vẫn luôn lặng lẽ đứng trên một góc Xích Thổ Đại Địa, và cũng chẳng được mấy người biết đến.

Tội Ác Quốc Gia nằm giữa Tây Sa Thương Ưng Quốc và Bắc Quốc, vừa vặn chiếm cứ vùng Tây Bắc của Xích Thổ Đại Địa, ngăn cách với Tây Sa Thương Ưng Quốc bởi các dãy núi nối liền nhau kéo dài không dứt, còn với Bắc Quốc thì lại lấy sa mạc rộng vô biên làm vách chắn giữa hai bên. Ngoại giới muốn đi vào Tội Ác Quốc Gia, nếu không muốn leo lên những rặng núi hiểm ác, thì cũng phải vượt qua sa mạc khô cằn nóng bức, rất ít người có thể sống sót tiến vào sau đó lại sống sót đi ra.

Bởi có khí hậu cùng điều kiện địa lý khắc nghiệt, từ ngàn năm trước, Tội Ác Quốc Gia đã dần dần biến thành nơi được dùng để lưu đày tội phạm của các quốc gia khác trên Xích Thổ Đại Địa, cũng trở thành chỗ tốt nhất để không ít những tên đào phạm sinh hoạt trong hắc ám bị quang minh xua đuổi lánh nạn. Ở Tội Ác Quốc Gia cũng không có sự quản thúc nghiêm ngặt như ở các quốc gia khác.

Tội Ác Quốc Gia trong ấn tượng sơ sơ của Lâm Cửu thì chính là một nơi dơ bẩn, hỗn loạn, lại tràn ngập cằn cỗi và bệnh tật, chung quanh chỉ toàn bão cát với đổ nát, lạc hậu lại khó mà sinh tồn.

Tưởng tượng của y đối với Tội Ác Quốc Gia quả thực khác xa với những gì y thấy sau khi tỉnh dậy. Bọn họ lúc này hẳn là đang ở trên một ốc đảo giữa sa mạc, mênh mông bát ngát, hoa rơi rực rỡ, giống như hạt trân châu giữa sa mạc Gobi*, lấp lánh hào quang sáng rực mà kì ảo.

Trong ốc đảo rải rác những cây chà là cao lớn tươi tốt. Dưới bóng râm của chúng sinh trưởng biết bao rau quả và ngũ cốc, có quả chanh quả sung xanh vàng đan xen nhau, cũng có những quả đào màu hồng phấn to bằng cả nắm tay. Trong hồ nước trên ốc đảo, ngươi thậm chí còn có thể ngồi bên bờ câu cá.

Tiếp giáp Tội Ác Quốc Gia chính là những ngọn tuyết sơn đồ sộ nối tiếp nhau, tuyết tan từ trên đỉnh xuôi theo dòng suối chảy tới chỗ trũng trong sa mạc, ẩn nấp trong những hạt cát và bùn nhão hợp thành mạch nước ngầm, nuôi dưỡng ốc đảo, mang đến một màu xanh rậm rạp tươi tốt.

Diệt Thiên và Lâm Cửu đang sống trong một căn nhà được xây gần bên bờ hồ. Đứng ở trên lầu nhìn xuống có thể thấy được hồ nước trong veo, nước từ trên tuyết sơn chảy xuống trong mát mà ngọt ngào, dù uống trực tiếp cũng không có vấn đề gì, ngay cạnh lại là một mảnh xanh tươi, đâu giống gì với Tội Ác Quốc Gia, quả thực chính là một nơi lý tưởng để an dưỡng tuổi thọ.

Tuy không biết Diệt Thiên đưa y đến đây bằng cách nào, có điều so với sơn cốc tĩnh mịch trong Hoàng Phủ Đế Quốc, Lâm Cửu càng thích nơi đây hơn, có nước có cây, cũng có ánh dương quang sáng lạng, chỉ là y có chút không rõ lắm, trước đây Diệt Thiên vốn không thích ánh dương quang, hiện tại sao lại có thể mở rộng cửa sổ mặc cho ánh nắng chiếu rọi.

“Trước đây sao?” Ma đầu hơi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, cứ như vậy trả lời câu hỏi của Lâm Cửu, “Có lẽ là do ngày trước thiếu một chút gì đó chăng.”

Lâm Cửu vẫn còn không hiểu lắm Diệt Thiên đang nói về cái gì, nhưng đều không sao cả, ít nhất thì hiện tại đại ma đầu này có thể cùng y đi dạo dưới ánh mặt trời, mà không cần phải lúc nào cũng trùm một cái áo choàng to uỳnh nữa.

Dưới ánh dương quang ấm áp, hai nam tử dựa sát vào nhau trên mái hiên bên ngoài lầu các. Lâm Cửu lẳng lặng tựa vào lòng ma đầu, khẽ híp mắt có chút buồn ngủ, mười ngón tay đan chặt với nam nhân phía sau, thỉnh thoàng ngọ ngoạy thân thể như chú mèo con cọ cọ lên gương mặt lành lạnh của ma đầu, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.

Mà mỗi lúc như vậy, Diệt Thiên cũng sẽ rất phối hợp cúi xuống để vành tai và tóc mai hai người chạm nhau, âu yếm khi đó, luôn luôn tràn ngập sự ăn ý và ái ý mà người khác không thể nào xen vào được.

Những ngày tháng bình đạm ấm áp này, dần dần chữa khỏi hết mọi đau xót mà Lâm Cửu từng gặp qua trước kia, giống như cuộc sống ở trên thiên đường, khiến y gần như quên hết mọi chuyện bên ngoài. Kỳ thực thế này cũng không tệ, có thể ngay trong Tội Ác Quốc Gia này, trên ốc đảo giữa sa mạc, cùng với ái nhân bầu bạn bên y suốt đời tiêu diêu tự tại, trọn đời như vậy, cũng đã không oán không hối rồi.

“Diệt Thiên, chúng ta cứ sống mãi ở đây được không?” Lâm Cửu dựa vào Diệt Thiên, hai tay đan vào mười ngón của đối phương, ngoại trừ sự khác thường lúc Diệt Thiên mới tỉnh hù doạ Lâm Cửu ra, mấy ngày nay cuộc sống của bọn họ vẫn yên ả mà ấm áp, nhưng y lại thường xuyên có một loại cảm giác không thực như đang sống trong mộng.

Điều này ít nhiều khiến Lâm Cửu có chút buồn cười, rõ ràng đây là cuộc sống y vẫn chờ đợi, sao lúc mộng tưởng trở thành sự thực thì y lại có chút không thích ứng được thế này?

“Ngươi muốn ở bao lâu, chúng ta liền ở bấy lâu, ngươi muốn ở lại chỗ này, chúng ta liền ở chỗ này, ngươi muốn li khai chúng ta sẽ li khai, ngươi muốn đi nơi nào chúng ta sẽ đi nơi đó.” Cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt lên khoé môi Lâm Cửu một nụ hôn dịu dàng, Diệt Thiên ghé vào tai y ôn nhu trả lời, lời nói lộ ra sủng nịch khiến Lâm Cửu nhịn không được miệng cười toe toét.

Lâm Cửu không khỏi cười thầm trong bụng, đại ma đầu này càng ngày càng biết ăn nói, mặc kệ Diệt Thiên nói gì, trong lòng y đều thấy thoải mái, đều thấy vui vẻ, cũng mặc kệ người khác sẽ đi đến đâu, chỉ cần có thể ở cùng với Diệt Thiên chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này rồi. Y nghiêng đầu vừa cười vừa nói với Diệt Thiên:“Vậy chúng ta trước hết cứ ở lại nơi này ha, ở đây rất tốt, với lại ta còn muốn qua một thời gian nữa đi ra bên ngoài, xem một chút.”

“Kì thực, chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù là đi nơi nào ta đều nguyện ý.” Xoay người lại ôm lấy Diệt Thiên, Lâm Cửu thì thào nói.

“Vậy sao ——” Trong mắt hàm chứa tiếu ý nhàn nhạt, ma đầu nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lưng Lâm Cửu, ánh mắt nhìn về một phương hướng xa xôi nào đó, khoé miệng khẽ cong lên nhẹ giọng nói: “Có thể nghe được lời nói như vậy thật tốt.”

“Sao vậy, nghe ngữ khí của ngươi cứ như là không tin ta vậy.” Lâm Cửu vừa cười vừa nói.

“Ta có thể tin tưởng ngươi không?” Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Lâm Cửu, Diệt Thiên khẽ thở dài.

Hắn còn có thể….tiếp tục tin tưởng thêm một lần nữa không?

Chí Thiện, trong lòng ngươi đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì… năm đó nếu đã muốn ta rời bỏ khỏi thế gian, vậy hôm nay cần gì phải đưa ta từ trong bóng tối vô tận tỉnh lại.

Lâm Cửu không vui nhìn ma đầu nói: “Không tin ta, vậy ngươi muốn tin tưởng ai? Diệt Thiên, ngươi sao vậy, giống như trong lòng đang có chuyện gì ấy, ta và ngươi không phải là ngày đầu tiên ở cùng nhau nữa, đã từng cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, lại còn có cái gì không thể tin tưởng nhau được?” Trong mắt Lâm Cửu lộ ra một tia lo lắng và quan tâm.

Đưa tay vân vê tóc Lâm Cửu, ma đầu mỉm cười nhìn Lâm Cửu nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi cũng không thể quên những lời hôm nay ngươi đã nói. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể lại rời xa ta, mặc kệ là địa ngục hay là bất luận nơi nào trên thế gian này, ngươi đều phải cùng ta cùng tồn tại.”

Cuối cùng Diệt Thiên híp híp mắt, bỏ thêm một câu: “Cho dù ngươi khôi phục lại kí ức kiếp trước?”

Kiếp trước….

Lời Diệt Thiên trái lại nhắc nhở cho Lâm Cửu, kiếp trước của y là Chí Thiện Bạch Liên trong lục liên, là người lãnh đạo lục liên, có điều đến bây giờ y vẫn chưa khôi phục lại kí ức kiếp trước, nhưng y chính là y, mặc kệ là có khôi phục lại kí ức kiếp trước hay không, thì y vẫn là Lâm Cửu như xưa, và cũng là Chí Thiện Bạch Liên.

Lâm Cửu tin chắc rằng dù y có khôi phục kí ức kiếp trước hay không, cảm tình của y đối với Diệt Thiên đều không thay đổi, phần tình cảm này đã sớm xâm nhập vào sâu bên trong cốt tuỷ rồi, cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không thể xoá đi.

Trong nháy mắt, lời Tây Sa Thương Hải từng nói hiện lên trong đầu Lâm Cửu.

“Là ngươi giết Diệt Thiên, là ngươi đánh Diệt Thiên vào địa ngục!”

Khẽ cau mày, sao tự dưng y lại nhớ đến lời người kia nói cơ chứ, là giả thôi, sao y có thể gây thương tổn cho Diệt Thiên được chứ? Nhất thời, Lâm Cửu cảm thấy có chút buồn phiền khó có thể nói rõ.

“Đương nhiên rồi, mặc kệ là bây giờ hay tương lai, mặc kệ là Lâm Cửu hay Chí Thiện Bạch Liên đã khôi phục kí ức, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.” Không muốn nghĩ nhiều nữa, Lâm Cửu lập tức nhào vào lòng ma đầu, đem chính mình chôn thật sâu vào, y tình nguyện tin tưởng trực giác của mình.

“Diệt Thiên, ngươi biết kiếp trước của ta và ngươi đều là Cửu Thiên Thần Liên từ lúc nào vậy?” Còn nhớ hồi trước lúc y và Diệt Thiên ở cùng nhau, Diệt Thiên chưa bao giờ nói về vần đề này, vừa nãy nghe Diệt Thiên nói, hẳn cũng đã biết việc kiếp trước của bọn họ, nhưng không biết Diệt Thiên đã khôi phục lại kí ức kiếp trước hay chưa.

Diệt Thiên trả lời đúng sự thực: “Lúc ta được ngươi cứu tỉnh, trong nháy mắt…liền nhớ lại một ít chuyện, một ít chuyện đã từng xảy ra.”

“Ngươi nhớ lại chuyện kiếp trước rồi sao?” Lâm Cửu hỏi dò: “Trước đây ta và ngươi là quan hệ gì thế, một nghìn năm trước có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, vì sao bọn Hoàng Phủ Thiên Niên lại muốn chống lại ngươi?”

Diệt Thiên cười cười nói: “Vấn đề của ngươi thật đúng là nhiều, chúng ta có rất nhiều thời gian để trò chuyện về chuyện quá khứ, chỉ là hiện tại ta còn một số việc phải làm, Lâm Cửu, ngươi trước cứ ở chỗ này một lát, ta sẽ lập tức trở về ngay.”

Lâm Cửu rời khỏi lòng nam nhân, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đứng dậy, Diệt Thiên cúi người bắt lấy cằm Lâm Cửu, khẽ cười nói: “Không có chuyện gì đặc biệt, đều chỉ là một vài chuyệt lặt vặt mà thôi, Tiểu Cửu, ta biết trong lòng ngươi cũng không muốn ta nhiễm vào thế tục phàm trần này nữa, nhưng người ở phàm trần sao có thể không nhiễm hồng trần chứ? Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ đi giải quyết một ít vấn đề sẽ gây trở ngại cho chúng ta mà thôi.”

Nhìn phía chân trời xa xăm, ma đầu nhàn nhạt nói: “Ngươi xem, dù cho từ nay chúng ta có muốn rút lui khỏi phân tranh, nhưng phân tranh cũng sẽ không bởi vậy mà buông tha cho chúng ta.”

Buông Lâm Cửu ra, Diệt Thiên rời bước trở về phòng, vừa đi vừa nói: “Lâm Cửu, chớ quên chuyện đã xảy ra trong băng nguyên cực bắc, sự nhân từ cũng không thể thu được lòng tốt của kẻ khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.