Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 196: Chương 196




Gió lạnh rít gào bên tai, bão cát tung bay khắp bầu trời chưa từng vì bất cứ ai mà ngừng lại, nam nhân cật lực chạy về hướng đội quân vong linh đông nghịt trên sa mạc phía trước, dấu chân cái sâu cái nông in một hàng dài trên cát.

Hoả Vũ ở phía sau lớn tiếng hô, nhưng nam nhân vẫn không hề thả chậm tốc độ, cứ như không muốn sống xông đến, đây đâu phải là bỏ chạy, trong mắt người khác đây rõ ràng là đâm đầu vào chỗ chết.

Một người thân nhiễm phong hàn, một nam nhân bình thường thân thể còn suy yếu, ở trước mặt đám ác ma từ địa ngục thì giống như một con kiến yếu đuối tuỳ thời đều có thể bị đối phương giẵm chết, ai cũng không hiểu, nam nhân này bị trúng tà gì, sao đột nhiên lại chạy về phía đội quân xương khô.

“Không phải là y sợ đến phát ngốc rồi, muốn đến đầu hàng bọn xương khô đó chứ?” Nam tử mũi ưng thờ ơ nói, nhìn nam nhân đó như không muốn sống chạy một mạch về phía đội quân xương khô, trong lòng không tin sẽ có người dám chính diện nghênh đón đám ác ma kia, ngoại trừ cho rằng Lâm Cửu muốn chạy trốn, hắn quả thật không nghĩ ra được lí do nào khác.

“Ta thấy…không giống.” Thành chủ vẫn trầm mặc nhíu nhíu mày, hắn cũng không hiểu vì sao nam nhân này lại đột nhiên làm ra hành động kì quái như vậy, nhưng có thể khẳng định nam nhân đó thoạt nhìn tuyệt đối không giống loại người sẽ đi đầu hàng chạy trốn, nếu như người đó không phải là vì chạy trốn hay đầu hàng, vậy vì sao phải xông lên?

Đại tiểu thư kinh ngạc nói: “Không phải là y muốn lấy sức lực của một người chống lại toàn bộ đội quân xương khô đấy chứ?”

“Y? Dù sao cũng chỉ là một người thường, sao có khả năng…” Từ đầu, nam tử mũi ưng đã lặng lẽ dò xét nội tình nam tử quấn kín mít chỉ lộ đôi mắt kia, người nọ căn bản chỉ là một người bình thường, thậm chí đến người thường cũng không bằng, khí tức hỗn loạn, thân nhiễm phong hàn, yếu ớt đến mức như tuỳ thời đều có thể ngã xuống, lúc này cư nhiên lại còn chạy xa như vậy, chỉ sợ chưa kịp chạy tới trước mặt đội quân xương khô thì đã ngã xuống rồi.

Có khả năng hay không, ai biết được?

Đại tiểu thư của thành chủ nhìn nam tử như con thiêu thân phấn đấu quên mình lao đầu vào vào lửa xông về hướng đội quân xương khô, trong mắt lộ ra một tia thương hại và bi ai, nhưng cũng có chút sự kính nể sâu sắc, nếu đổi lại là người khác, dù thân mang võ công, liệu có mấy ai dám như người nam nhân đó lao về hướng núi đao biển lửa.

Tử vong, vĩnh viễn là một từ đáng e ngại nhất trong đáy lòng mỗi người.

Thành chủ chỉ khẽ than một tiếng, trong lòng nhận định Lâm Cửu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ít nhiều gì cũng thấy tiếc hận cho nam tử lần đầu tiên gặp mặt này.

“Lâm đại ca —” Hoả Vũ đứng trên tường thành lớn tiếng hô, từng giọt nước mắt ào ào rơi xuống, vừa thấy Lâm Cửu chạy ra, cửa thành đã bị người nghiêm lệnh đóng lại, A Ngưu kéo lại Hoả Vũ đang muốn chạy ra ngoài, nữ tử chỉ có thể đứng ở trên tường thành nhìn nam tử nàng vừa mới quen hai ngày, nhưng đã khiến nàng không cách nào quên giống như một con bướm đêm lao vào vực thẳm của lửa địa ngục.

Tiếng gào thét ầm ỹ, tại sa mạc bị gió cát đánh tan phá thành mảnh nhỏ gián đoạn truyền tới tai Lâm Cửu.

“Khụ khụ — khụ khụ khụ —” Ngực đau nhức như bị lửa thiêu, nhìn mình đang dần dần đến gần đội quân xương khô, Lâm Cửu cũng từ từ thả chậm tốc độ, nếu còn chạy kịch liệt như vậy, chỉ sợ y sẽ ngã xuống mất, nhưng lúc này đây sao y có thể ngã được chứ, nhìn hoả pháo trước mắt, Lâm Cửu thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Diệt Thiên…Diệt Thiên…tất cả thứ này rốt cuộc là vì cái gì?

Ngươi rõ ràng biết, biết rõ tất cả chuyện ngươi làm sẽ khiến ta thương tổn lớn cỡ nào, thế nhưng tại sao lại phải làm mọi thứ, rốt cuộc là ngươi thay đổi, hay chính ta thay đổi, khiến cho tình nghĩa giữa ta và ngươi lại biến thành bi ai và đau xót như vậy, ngươi của trước kia, chưa bao giờ cũng sẽ không cam lòng để ta có một chút thương tâm thống khổ nào.

“Vật đổi sao dời mọi việc thôi, muốn nói lệ đã tuôn mất rồi*…ha ha ha…khụ khụ!” Bi từ trong ra ngoài, đứng giữa trận trận bão cát, nam tử đột nhiên nhớ tới một bài thơ, khí huyết dâng lên, lập tức nhịn không được cúi đầu ho khan, trong miệng có vị đạo như rỉ sắt, Lâm Cửu cúi đầu kéo lại chiếc khăn vây quanh mũi và cổ y, đưa tay lau, lòng bàn tay đúng là có một vết máu đỏ tươi.

Bi ai và thống khổ vô tận như vậy, giống như hàng vạn cây kim châm vào tim y chi chít vết thương, máu tươi chảy ròng.

Hít một hơi thật sâu, thuận tiện xoá đi vết máu trong lòng bàn tay, Lâm Cửu từng bước từng bước giẵm lên tầng tầng cát vàng tiến lên phía trước, cách đội quân xương khô càng lúc càng gần, dần dần từ cách cả cây số biến thành trăm mét, mười thước…cho đến khi Lâm Cửu đến ngay phía trước cách đội quân xương khô không đến một thước.

Từ trên tường thành mọi người mở to mắt nhìn, đều nín thở ngưng thần nhìn mọi thứ phát sinh trước mắt, nam nhân kia dĩ nhiên lại có thể đi tới trước mặt đám xương khô đó, lại còn gần như vậy?

“A —” Đột nhiên đại tiểu thư che miệng hét lên một tiếng hoảng sợ, chuyện càng khiến mọi người ngạc nhiên không ngớt còn ở phía sau, nam nhân kia dĩ nhiên lại đi tới trước mặt bộ xương khô trực tiếp rút ra thiết kiếm bên hông đối phương, không ít người đã nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ khẳng định nam nhân kia điên đến choáng váng rồi không muốn sống nữa, dám đoạt lấy vũ khí của bộ xương khô, bọn họ dường như đã thấy được hình ảnh nam nhân đó bị bộ xương khô đâm thủng ngực.

Nhưng mà bọn họ đợi một lúc lâu vẫn không thấy bộ xương khô có bất luận hành động gì, không đoạt lại kiếm từ trong tay Lâm Cửu, càng không dùng khớp xương trắng phau đáng sợ của bọn chúng đâm xuyên ngực Lâm Cửu, trái lại là nam nhân kia, lại giơ kiếm trong tay lên, một kiếm liền chém lên người bộ xương khô. Bộ xương cứng rắn như thép bị kiếm chém vào chỉ giật giật, trên mặt ngoài khớp xương bóng loáng không hề dấu vết rạn nứt nào, chỉ bằng khí lực Lâm Cửu bây giờ chắc chắn không thể gây chút tổn thương nào cho đám ma quỷ từ địa ngục này, một kiếm lại một kiếm, bộ xương khô giống như vật chết thừa nhận cơn giận giữ của Lâm Cửu không chút phản kháng.

Điều này khiến những người giữ trọng trách đứng trên tường thành ngây ngốc nhìn, ma quỷ địa ngục gặp phật giết phật trong truyền thuyết lại để cho Lâm Cửu rút kiếm bên hông, lúc này lại còn không hề chống cự để mặc đối phương hết chém lại đánh, mà cũng không hề có phản kích, toàn bộ đội quân xương khô an tĩnh như vật chết.

Những người đứng trên tường thành hai mắt nhìn nhau, đều có chút mờ mịt vô thố.

“Khụ khụ…khụ khụ khụ…” Thiết kiếm quả thực quá nặng, Lâm Cửu mới chỉ chém có bốn năm nhát đã mệt sắp ngã ra, hai tay bủn rủn không thể nhấc nổi thiết kiếm nữa, vị rỉ sắt tràn ngập trong miệng, trong người rất nóng, rồi lại rất lạnh, nóng lạnh luân phiên thay thế như rơi vào băng hoả vậy.

Tiện tay ném thiết kiếm sang một bên, Lâm Cửu nhìn bộ xương khô không chút phản kháng cứ như không hề nhìn thấy y, khoé miệng hiện lên ý cười thảm thương, cũng giống như lúc y ở Tử Thành, mặc kệ y làm gì, đám xương khô này cũng sẽ không gây chút tổn thương nào cho y, là vì sao chứ?

Là bởi vì mệnh lệnh của đại ma đầu kia, hay là bởi vì trong cơ thể của y đã từng chảy xuôi khí tức thuộc về hắn?

“Còn không bằng cứ dứt khoát giết ta là được rồi…ha ha ha…” Cười mà như khóc, Lâm Cửu khẽ cắn môi, hai tay đẩy bộ xương khô, bộ xương khô bị Lâm Cửu đẩy liền ngã xuống, mặc dù trên người nó không hề có vết thương nào.

“Cút — cút! Tất cả cút hết cho ta —” Lớn tiếng quát lên, Lâm Cửu chạy vào trong đội quân xương khô, thấy một tên lại đẩy một tên, đứng từ trên tường thành trông xuống, chỉ thấy nơi Lâm Cửu đi qua bọn xương khô đều ngã rạp, cảnh tượng này có phần khiến người ta trợn mắt há mồm.

“Lâm đại ca, muội tới giúp huynh!” Hai mắt Hoả Vũ vẫn còn lưu nước mắt, quay đầu nói với A Ngưu vẫn đang giữ nàng: “Ngươi buông ra mau, ta muốn đến giúp Lâm đại ca, A Ngưu, nếu là nam nhân thì hãy cùng xuống với ta!”

Nhìn Lâm Cửu tràn trề sinh lực không muốn mạng, trong lòng A Ngưu thấy xấu hổ, lúc này nghe Hoả Vũ vừa nói như thế, lập tức hô: “Đi! Đương nhiên đi!”

Nói xong một đôi nam nữ liền cùng chạy xuống cổng thành, mở cổng thành ra muốn vọt tới chỗ đội quân xương khô.

Nam tử mũi ưng đảo đảo mắt, thầm nghĩ: Tuy không hiểu vì sao bọn xương khô này không nhúc nhích như vật chết, nhưng lúc này quả đúng là thời cơ tốt để xông vào chiến đầu, không thể để cho một tên phàm phu tục tử đoạt hết danh tiếng của đường đường tiên hiệp là hắn a, hắn không cam đứng phía sau người khác.

“Ta cũng đi.” Tiên hiệp mũi ưng lẩm bẩm một tiếng, đồng thời la lớn: “Tiên hiệp ở đây, trừ ma hàng yêu, xương khô thì có gì đáng sợ? Mọi người hãy cùng theo ta đi giết đám ác ma này!”

Dứt lời, tiên hiệp mũi ưng làm bộ tiêu sái nhẹ nhàng vọt trên không trung múa một tư thế đẹp đẽ phiêu dật, trường kiếm rút ra, mũi chân điểm nhẹ, trong bão cát quả thật là có vài phần tiên vị, bàn chân đạp lên phi kiếm, từ từ bay đến phía đội quân xương khô, người trong thành nghe thấy tiếng hô của nam tử mũi ưng, ngẩng đầu nhìn động tác đẹp mắt của nam tử nọ nhiệt huyết lập tức cũng dâng lên, có người đi đầu liền có người theo, huống chi đi đầu lại là một vị tiên hiệp biết bay, chúng bách tính đều giơ đại đao cái cuốc lên, lớn tiếng reo hò chạy về phía đội quân xương khô.

Mà đội quân xương khô này vẫn không nhúc nhích như đã chết, mặc cho đoàn người chạy tới vừa đá vừa chém vừa đạp, nhưng ngoại trừ Lâm Cửu có thể tuỳ tuỳ tiện tiện đạp đổ chúng ra, còn những bộ xương khác tuy rằng không động thủ với những người vừa chạy tới, thế nhưng cũng như đã cắm rễ sâu vào cát bất kể những người kia đánh thế nào cũng không chút động đậy.

Xương cốt cứng rắn như sắt thép, đại đao của bách tính không chém nát được bộ xương khô, trái lại chính đại đao của bọn họ chém một người liền mẻ một miếng, có điều bọn họ mặc kệ những điều này. Người người đem sự phẫn nộ và sự hãi tích tụ trên lưỡi đao, từng đao từng đao chém xuống bộ xương khô phát tiết nó, thỉnh thoảng còn có người nhổ nước bọt vào chúng.

Nam tử mũi ưng vô cùng kinh ngạc, hắn quả thật không nghĩ tới đám quái vật này lại không hề động đậy như vật chết, dù cho bọn chúng không động đậy không phản kháng, thì hắn cũng không có cách nào thương tổn được những ác ma không biết từ đâu tới này, tiên thuật mà cũng không hữu dụng, nam tử mũi ưng có chút mưu trí hơn những bách tính tầm thường, trong lòng không khỏi run sợ, nếu đám quân vong linh này thực sự động thủ, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của chúng.

Đám xương khô không động, nhưng lại như gốc rễ đâm thật sâu vào ngực một vài người.

“Lâm đại ca —” Hoả Vũ đột nhiên lớn tiếng gọi một tiếng đầy lo lắng.

Nam tử mũi ưng theo thanh âm nhìn qua, liền thấy nơi đám xương khô đổ rạp có một nam nhân quấn kín mít thể lực dần dần chống đỡ không nổi ngã xuống, đám người Hoả Vũ vội vàng chạy tới dìu, nam tử mũi ưng chỉ hừ nhẹ một tiếng có vẻ thờ ơ, chẳng qua nhìn thấy chỉ có một mình Lâm Cửu đẩy ngã bộ xương khô thì có chút suy nghĩ.

Nam tử họ Lâm kia rốt cuộc là ai, vì sao chỉ có mình y có thể đẩy ngã đám xương khô đó? Nam tử mũi ưng nhìn mấy bộ xương khô mặc kệ hắn đánh thế nào cũng không sứt mẻ, trong lòng có chút tư vị khó nói.

….

….

Đội quân xương khô vẫn đứng sừng sừng ngoài thành không ngã, đám tử vật này cứ như đã biến thành cột đá trong sa mạc vậy, không có hô hấp, không sợ gió thổi, không sợ hàn lãnh, cũng không cần ăn cơm, từ lúc Lâm Cửu hành động thì đột nhiên đình chỉ mọi động tác, cả đám cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mặc kệ có bách tính phàm nhân đi ngang qua bọn chúng hay không, hay là dùng lửa thiêu chúng, dùng chân đá, thì vẫn như đã chết không có bất luận phản ứng gì, ngay cả mấy bộ xương khô bị Lâm Cửu đẩy ngã xuống cát cũng không đứng lên, cứ năm yên ở đó kệ cho bão cát trùm lên người, bao phủ tất cả xương cốt của chúng.

Đến tận lúc mọi người đã đánh đến mệt mỏi, người trong thành mới quay về, nhà nhà đều cao hứng bừng bừng, vào lúc ban đêm thiết yến khoản đãi tiên hiệp mũi ưng, hô to tiên hiệp pháp lực thông thiên, làm cho bọn xương khô kia đều biến thành tảng đá, cứu được nghìn nghìn vạn vạn bách tính trong thành.

Ban đêm náo nhiệt, bầu trời đầy sao, kì lạ chính là cùng lúc đó ánh trăng đã treo cao cao phía chân trời, vừa thanh lãnh lại như đang lặng lẽ quan sát phàm trần được nó soi rọi.

Người trong thành gần như đều tham gia yến hội, bầu không khí vui vẻ như bọn họ đã đánh hết, thiêu sạch, đánh bại đội quân xương khô vẫn đứng sừng sững ngoài cổng thành vậy, ánh bình minh hy vọng tựa hồ ở ngay trước mắt, giống như ngày mai bọn họ sẽ nhìn thấy ánh dương quang xán lạn trên bầu trời.

Mặc dù đêm lúc này vẫn lạnh như vậy, bão cát vẫn gào thét liên tục như quỷ tru.

Hoả Vũ và A Ngưu không tham gia yến hội, bọn họ ở lại chiếu cố Lâm Cửu, Lâm Cửu lại ngất đi, ngoài thành vừa chạy vừa trúng gió, thân thể lúc này đang vô cùng suy yếu, nằm trên giường ho khan liên tục, A Ngưu phụ trách sắc thuốc, Hoả Vũ ngồi bên giường giúp Lâm Cửu lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Mấy tên ngu ngốc kia làm gì mà phải ca tụng tên Vương tiên hiệp đó như vậy, không phải hắn chỉ biết giẵm lên kiếm bay tới bay lui thôi sao?” A Ngưu vừa quạt bếp sắc thuốc, vừa không phục nói: “Đám xương khô cũng không phải là hắn đánh ngã, người đầu tiên lao ra chính là tiểu Lâm công tử, cũng chỉ có Lâm công tử mới đẩy ngã đám người chết kia.”

Hoả Vũ chọc chọc cằm nhìn nam nhân hôn mê trên giường, ánh mắt nghi hoặc, tại sao đám xương khô đó bất động, tại sao chỉ có Lâm đại ca mới có thể đẩy ngã bọn chúng, suy cho cùng thì Hoả Vũ cũng không phải những bách tính mù quáng, mơ ước, lạc quan kia, trải qua trận đánh với đội xương khô vừa rồi, nhưng nàng lại không cảm thấy cao hứng chút nào, ngược lại trong lòng lại càng hoang mang.

Nếu như bộ xương khô sức mạnh vô địch thực sự đánh đến, thì chắc chắn bọn họ không thể chống lại, lúc này, Hoả Vũ đã hoàn toàn tin vào lời đồn đội quân xương khô đi đến đâu thì nơi đó tuyệt không có người nào có thể chạy thoát.

“Khụ khụ…ngô…” Nam nhân trên giường phát ra một trận ho khan, đôi mắt ướt át giật giật, Lâm Cửu khẽ hé mắt: “Hoả Vũ?”

“Lâm đại ca, huynh tỉnh rồi?” Thấy nam nhân ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Hoả Vũ vội vàng qua đỡ Lâm Cửu, thuận tiện dùng chăn quấn kín người nam nhân, “Lâm đại ca, lá gan của huynh lớn thật đấy, sao lại dám xông lên một mình, huynh sắp hù chết bọn muội rồi.”

“Lâm công tử, phần khí khách này của ngươi thực khiến A Ngưu ta mặc cảm!” A Ngưu cũng ở một bên nói hùa theo.

Lâm Cửu chỉ nhàn nhạt cười, có chút suy yếu nói: “Hoả Vũ cô nương, A Ngưu huynh đệ, đa tạ nhị vị đưa ta trở về, đám xương khô đó vẫn còn ở bên ngoài sao?”

Hoả Vũ gật đầu, trong mắt lộ ra một tia lo lắng: “Bọn xương khô này vẫn không nhúc nhích giống như là đã chết vậy, bách tính trong thành đều chạy ra đó hết chém lại thiêu, nhưng căn bản không thể gây thương tổn cho bọn chúng, mọi người đều đang rất vui vẻ, thế nhưng Hoả Vũ lại thấy rất lo lắng, Lâm đại ca, đám xương khô đó thực sự đã chết rồi sao, sao đột nhiên bọn chúng lại bất động vậy?”

Lâm Cửu há há miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Nam nhân khẽ cau mày lắc đầu, than thở: “Bách tính trong thành đâu? Tốt nhất là các ngươi bảo mọi người thu thập đồ đạc lập tức rời khỏi Tội Ác Quốc Gia, rời khỏi đại sa mạc, chỉ sợ không lâu nữa, đại ma đầu chân chính sẽ tới.”

“Lâm đại ca, cái gì là đại ma đầu chân chính, huynh đừng doạ bọn muội a.” Hoả Vũ dường như nghe ra một chút vị đạo trong lời nói của Lâm Cửu, vội vã truy hỏi, “Lâm đại ca, có phải huynh biết điều gì không, bây giờ mọi người đều cho rằng đã chiến thắng đội xương khô nên đang ở thành chủ phủ mở yến hội, lúc trước bọn họ đã không muốn rời đi, lúc này muốn để bọn họ li khai quê hương, chỉ sợ rất khó, Lâm đại ca, lời này của huynh rốt cuộc là có ý gì a?”

Lâm Cửu lắc đầu, cười khổ nói: “Có một số việc, một chốc một lát không thể nói rõ, Hoả Vũ cô nương, nếu như cô tin tưởng Lâm Cửu ta, hãy tin ta thêm lần này, nhất định phải để bách tính trong thành mau rời đi, rời khỏi sa mạc, rời khỏi Tội Ác Quốc Gia.” Lâm Cửu cúi đầu, từ trong ngực mốc ra một khối ngọc giao cho Hoả Vũ, nói: “Cầm lấy.”

“Lâm đại ca, đây là?” Tiếp nhận khối ngọc bội tinh xảo, Hoả Vũ khó hiểu hỏi.

“Đây là ngọc bội của hoàng đế Hoàng Phủ Đế Quốc Hoàng Phủ Thiên Niên, nếu có thể rời khỏi Tội Ác Quốc Gia, các ngươi hãy mang khối ngọc này đến Hoàng Phủ Đế Quốc, đường từ Tội Ác Quốc Gia đến Hoàng Phủ Đế Quốc tuy xa, nhưng nếu các ngươi nguyện ý, chỉ cần để Hoàng Phủ Thiên Niên thấy khối ngọc bội này, thì nhất định hắn sẽ thu lưu các ngươi.” Lâm Cửu căn dặn: “Nếu hắn hỏi cô làm sao có được khối ngọc bội này, thì cô cứ nói sự thực cho hắn là được.”

“Lâm đại ca…” Hoả Vũ trong lòng cảm kích không ngớt, người của Tội Ác Quốc Gia sở dĩ không muốn rời khỏi Tội Ác Quốc Gia ra ngoài, một trong số những nguyên nhân chính là dù cho bọn họ có rời khỏi đây cũng không biết phải đi nơi nào, có một quốc gia đồng ý tiếp nhận bách tính đến từ Tội Ác Quốc Gia, nếu ngọc bội Lâm Cửu đưa cho nàng thực sự có thể khiến Hoàng Phủ Đế Quốc thu lưu bọn họ, vậy bọn họ sẽ có nơi để sinh sống, nói không chừng mọi người cũng sẽ đồng ý rời đi.

“Khối ngọc bội này hữu dụng như vậy a!” A Ngưu ở một bên ngạc nhiên nói.

Lâm Cửu vừa cười vừa nói: “A Ngưu huynh đệ, Hoả Vũ cô nương, hai người mau dẫn ta đến chỗ thành chủ phủ, chúng ta nhất định phải thuyết phục bách tính để bọn họ lập tức rời khỏi đây.”

Y vừa rồi đã bại lộ trước mặt đội quân xương khô, Lâm Cửu cũng không cho rằng y vừa xuất hiện như vậy, đại ma đầu thần thông quảng đại kia còn có thể không biết y ở nơi nào, mặc kệ bây giờ Diệt Thiên yêu y hay hận y, chuyện duy nhất Lâm Cửu có thể khẳng định chính là, đến giờ Diệt Thiên vẫn không muốn để y rời đi, lúc này đây, xem ra y trốn không thoát rồi.

Nếu đã trốn không thoát, vậy cũng không thể làm phiền người dân trong thành.

….

….

Bên ngoài toà thành, đội quân xương khô đông nghịt giống như vật chết đứng lặng trong sa mạc không nhúc nhích, phía sau đội quân, một bộ xương khô tay cầm quyền trượng giấu dưới áo choàng, lẳng lặng đứng nhìn tiền phương.

“Khô lâu hoàng bệ hạ, tại sao chúng ta không giết đám phàm nhân nhỏ bé kia?” Bên cạnh một bộ xương khô trên trán có tử sắc bảo thạch không tiếp cận hỏi: “Cho dù ma tôn bệ hạ từng hạ lệnh không cho phép chúng ta thương tổn Chí Thiện Bạch Liên, nhưng đám phàm nhân này không như thế, bệ hạ, chúng ta đang chờ cái gì?”

Khô lâu hoàng dưới áo choàng lạnh băng nói: “Ma Tôn có lệnh, trước khi ngài đến, chúng ta không được phép có bất cứ hành động gì.”

Trong sa mạc gió thổi vù vù, cuốn lên trận trận bão cát.

Một bóng rồng uốn lượn kéo dài trên không trung đại sa mạc, đến nơi nào, mọi âm thanh đều lặng đi, tiếng gió thổi như đang gào thét, vạn vật trên thế gian này, dường như đều bị giẵm nát dưới chân nam tử trên lưng hắc long, hèn mọn mà lại nhỏ bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.