Ngoài thành, những bộ xương khô như vật chết lập tức cử động, như thủy triều dũng mãnh tràn vào thành, trong lúc đao khởi đao lạc, im lặng mở đầu cho màn giết chóc, tấu một khúc ca u buồn, tràn ngập trên mảnh cát vàng.
Trong thành, tiếng kêu rên nổi lên khắp nơi, bách tính trong thành hoang mang sợ hãi như những con dê đang chờ đợi bị làm thịt bị tầng tầng bộ xương khô bao vây ở chính giữa, mặc dù bọn họ cầm binh khí trong tay, mặc dù bọn họ ra sức chống lại, nhưng máu tươi chảy xuống vẫn là của bách tính có máu có thịt, giơ tay chém xuống vẫn là sứ giả địa ngục vô tình.
Cứ như vậy sao?
Để y trơ mắt nhìn bách tính vô tội trong thành vì Lâm Cửu y mà chết, nhìn Hoả Vũ và A Ngưu đã từng cứu y cố gắng chống lại còn bản thân thì bị trọng thường, khiến y không nói lên lời, khiến y không thể nhúc nhích, cứ trực tiếp loã lồ mà tàn nhẫn đối mặt với lỗi lầm và bi ai từ trước, máu tươi chảy ròng này, những sinh mệnh mất đi này, những gia đình tan nát vì y này…
Còn có cái gì thống khổ hơn chuyện tận mắt nhìn thấy, tự mình lĩnh hội tất cả cơ chứ?
Đây là thứ Diệt Thiên muốn cho y thấy, muốn cho y biết.
Đứng trên đầu tường thành, Lâm Cửu không nói lên lời cũng không thể cử động bị ép mở hai mắt nhìn thấy thảm kịch phát sinh phía trước, sắc mặt vốn đã trắng bệch, lại càng bi ai vô sắc, một giọt lệ từ trong khoé mắt chảy ra, trượt theo khuôn mặt nam nhân xuống miệng, ngậm lấy đắng chát chua cay, đều chỉ có thể nuốt vào bụng.
Trong nháy mắt, bi thương đã thấm vào xương tuỷ.
[Nếu đây là thứ ngươi muốn cho ta thấy, ta đã thấy được, cũng cảm thụ được rồi, Diệt Thiên, ta biết ngươi có thể nghe được lời ta nói, ta cũng biết ngươi hiểu rõ tâm tư của ta lúc này, đủ rồi, thực sự đã đủ rồi…không biết từ bao giờ, quan hệ giữa ta và ngươi lại trở nên ngày càng phức tạp như vậy…]
[Diệt Thiên, dừng lại đi, để cho tất cả đều kết thúc —]
Còn nhớ lòng y và hắn có mối tương thông, hồi ở Băng Nguyên Cực Bắc cách không truyền ngữ, khi đó thứ kết nối giữa bọn họ chính là tình, là sự nhớ nhung và quan tâm thắm thiết không thể đứt, mà hôm nay, tình của bọn họ vẫn còn, nhưng lại dính thêm rất nhiều những nút thắt khó có thể cởi, càng dính nhiều máu tươi.
Lâm Cửu không biết, liệu mình còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Có thể ngay từ lúc bắt đầu, ngay từ lúc y tận mắt nhìn thấy Diệt Thiên tàn sát sinh linh trước mặt mình, chỉ là để y không biết làm sao với ái hận kiếp trước kiếp này, chỉ đơn thuần là bởi vì trả thù và thương tổn, trái tim Lâm Cửu bắt đầu vỡ vụn rồi, nếu sớm biết sẽ có ngày này, y tình nguyện đời trước chết hoàn toàn, chết tan xương nát thịt, cũng không muốn ở kiếp này lại gặp tội lần nữa, đừng vào lúc y tuyệt vọng lại cho y hy vọng, lại vào lúc y tràn ngập hy vọng thì bóp nghẹt đôi mắt và ánh sáng của y, cây đao tuyệt vọng chém xuống vang dội, một đời này, Lâm Cửu cảm thấy y như lại bị bức tới huyền nhai, lại phải nhảy xuống thêm lần nữa.
Tốt nhất đừng gặp nhau, thì sẽ không yêu nhau;
Tốt nhất đừng quen nhau, thì sẽ không nhớ nhau;
Tốt nhất đừng yêu nhau, thì sẽ không bỏ nhau;
Tốt nhất đừng có lỗi, thì sẽ không phụ nhau;
Tốt nhất đừng tình cờ gặp mặt, thì sẽ mãi mãi không bên nhau.
Nhưng vừa gặp mặt liền vừa hiểu, có gặp hay không khác gì nhau.
Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết(1).
Thân bị thương, thần bị thương, tâm bị thương, ngực đau đớn không ngớt, khí huyết dâng lên không chỗ phát tiết.
Trong nháy mắt đó, từ bên môi lại tràn ra không còn là tàn lệ đắng chát, mà là máu tươi đỏ thắm, từng giọt từng giọt rơi, chiếu đỏ cả chân trời.
….
….
Ánh sáng nến ảm đạm chập chờn chiếu lên bức tường, ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm cùng ánh trăng chưa hề thay đổi.
Trong thế giới vắng vẻ, nam tử hôn mê trên giường dần dần tỉnh lại, mở hai mắt ra, nhìn thấy căn phòng trống không, có chút lạnh lẽo.
Lâm Cửu đã quay về, quay về với Tử Thành. Đợi đến khi y tỉnh lại cũng không biết đã cách ngày đẫm máu đó bao lâu, người trong thành vì y mà chết sớm đã chôn vùi trong cát không thấy mặt trời, biến thành một phần tử trong sa mạc, mỗi khi cuồng sa thổi lên, Lâm Cửu dường như nghe thấy trong bão cát là khúc nhạc bi thương vọng về dai dẳng.
Nếu nói may mắn trong bất hạnh, thì đó chính là Hoả Vũ và A Ngưu còn sống, Diệt Thiên giết chết mọi người, nhưng duy chỉ để lại Hoả Vũ và A Ngưu còn sống, Lâm Cửu không biết vì sao Diệt Thiên lại làm như vậy, nhưng có thể từ đó ngửi ra được một ít ý vị đặc biệt, có thể nói như vậy không? Ma đầu kia còn chưa hoàn toàn đoạn tình tuyệt nghĩa với y.
Lâm Cửu không còn dám đối mặt với Hoả Vũ và A Ngưu nữa, mà Diệt Thiên cũng không để Lâm Cửu đi gặp Hoả Vũ và A Ngưu, ma đầu kia thả hai người đó, về phần Hoả Vũ và A Ngưu có thể sống sót trong sa mạc hay không, cũng còn không liên quan đến Diệt Thiên nữa, ma đầu này có thể mở lưới phóng sinh(2) đã có thể coi là chuyện cực kì đáng kinh ngạc rồi.
Trải qua một đêm đẫm máu, sau khi tỉnh lại Lâm Cửu cũng không có nhiều phản ứng lắm, cũng không có quá nhiều bi ai hay đau xót, càng không có tự trách, nam tử có vẻ bình tĩnh đến kì lạ.
Lâm Cửu bị bệnh, bệnh nặng chất đống toàn thân, tâm bệnh như độc dược lan tràn khắp thân thể, ho khan rất kịch liệt, có lẽ là bị thương đến phổi lúc ở sa mạc, không trị liệu kịp thời còn nhiễm gió lạnh, cộng với mất tinh thần, trái tim một ngày vỡ vụn ra, bệnh càng khó khỏi, mà dù có chữa lành thân thể, thì tâm bệnh cũng không trị được.
Trần Khôi thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua gian phòng của Lâm Cửu nhìn nam nhân này một cái, nhìn xem nam nhân này còn có thể sống được bao lâu, trực giác của y cho y biết Lâm Cửu không còn sống được bao lâu nữa, trên một phương diện nào đó Trần Khôi thấy bi ai thay cho Lâm Cửu, nhưng phương diện khác lại có chút vui sướng không muốn thừa nhận, Lâm Cửu sắp chết rồi, mà Diệt Thiên vẫn cực kì cực kì hiếm khi qua đây xem Lâm Cửu một cái, thậm chí Diệt Thiên còn không đặc biệt vì Lâm Cửu trị liệu thương thế.
Y thuật của Diệt Thiên là siêu quần, hắn có thể trị được thân của Lâm Cửu, cũng không thể trị được tâm Lâm Cửu, nhưng Trần Khôi biết kì thực Diệt Thiên cũng rất rõ, nếu như chỉ trị khỏi thân mà không cách nào trị hết tâm cho Lâm Cửu, thì tất cả cũng chỉ là uổng phí, đã như vậy, còn không bằng cái gì cũng không làm.
Diệt Thiên không muốn, hay không biết nên trị tâm Lâm Cửu thế nào?
Trần Khôi không biết, không rõ, cũng không hỏi, mặc dù trong lòng Trần Khôi hiểu rõ, Diệt Thiên đã tự mình đi tìm Lâm Cửu trở về nhốt trong phòng, trong lòng Diệt Thiên vẫn còn vướng bận với Lâm Cửu, chẳng qua có một chút cản trở trong lòng ngăn cách Diệt Thiên và Lâm Cửu mà thôi.
Có lẽ, cứ để Lâm Cửu từ từ bệnh chết trong phòng thì được rồi, mặc dù Diệt Thiên sẽ bởi vậy mà cả đời nhớ kĩ Lâm Cửu, thế thì sao chứ? Đến lúc đó Lâm Cửu đã chết, mà Trần Khôi y thì còn sống, cùng sư huynh y sóng vai chiến đấu, quan sát thiên hạ bách thái.
Lâm Cửu không thích nằm trên giường, mặc dù trên đó rất ấm áp, nhưng y ngửi thấy một mùi vị mục nát, đó là hơi thở tử vong.
Cứ như có một ngày y nằm xuống thì sẽ không tỉnh dậy, tựa như lời Tiểu Trầm Dương nói trong tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn(3), con mắt vừa nhắm lại, cuộc đời này cứ thế trôi qua.
Mặc dù y rất muốn ngủ, rất muốn vừa nhắm mắt lại liền đi tới bóng tối vĩnh hằng, như vậy y sẽ không bao giờ thấy mệt mỏi nữa, không bao giờ thấy thương tâm nữa, trong giấc mộng những năm tháng đẹp đẽ y đã từng có chồng chéo lên nhau đến tận khi mục nát thành tro, chí ít như vậy, y sẽ thấy vui vẻ, hạnh phúc, cũng không phải cô đơn.
Lâm Cửu biết, mình sắp chết.
Dù sao cũng là người đã đi qua quỷ môn quan một lần, Lâm Cửu có thể cảm thấy được đời này có lẽ lại sắp kết thúc, tuy rằng không kết thúc oanh liệt nhanh chóng như lần trước, nhưng cũng không muốn.
Nghe nói, hình như thần liên sẽ không chết, chỉ luân hồi chuyển thế mà thôi.
Lâm Cửu nghĩ thế thì thật đáng sợ, kí ức bao nhiêu thế cứ lẫn lộn vào nhau, ái hận tình cừu bao nhiêu thế cứ quấn quít một chỗ, người như vậy chẳng nhẽ không phát điên sao?
Y là Chí Thiện Bạch Liên a, vậy lúc y chết đi a, thế tiếp theo, có thể sẽ biến thành Chí Thiện Bạch Liên hay không nhỉ? Có thể nhớ lại kí ức kiếp trước, cũng sẽ không quên kí ức kiếp này hay không? Giống như là mỗi ngày vậy, sau khi chết một lại nhớ lại kí ức kiếp trước, cả người sẽ thay đổi rất nhiều.
Lâm Cửu suy nghĩ thật lâu thật lâu, cảm thấy cuộc đời này của y chính là một vở bi kịch, vốn đã tìm được người yêu thương, thế nhưng cuối cùng lại biến thành bi kịch lớn ngày hôm nay, không chỉ mất đi ái nhân triền miên ngọt ngào, lại còn dính phải bệnh lao, cả ngày khụ a khụ, y không phải là Lâm đại ngọc, đừng thê thảm nhu nhược như vậy chứ?
Ân ân oán oán kiếp trước, thì liên quan quái gì đến người cái gì cũng không biết là y cơ chứ?
“Ha ha —” Lâm Cửu cười cười, ngồi tựa ở đầu giường nhẹ vỗ vỗ ngực mình, đôi mắt có chút ướt át, nhưng một đời này, y không muốn cứ cô độc mà chết đi a.
Ngoài cửa sổ, phía chân trời xa xa mơ hồ có vài ánh sáng rực rỡ kéo về hướng này — màu vàng, màu tím còn có cả màu xanh và đỏ.
“Nơi này không phải bắc cực, mấy ánh sáng vừa rồi chắc không phải là quang cực, sao băng cũng không có màu sắc đó.” Lẩm bẩm vài câu, Lâm Cửu từ trên giường tập tễnh bước tới bên cửa sổ, khoé miệng bỗng nhiên khẽ cong lên, “Hoá ra là mấy người đó a, tiên hạc huynh, đa tạ huynh đã đưa tin.”
Trên Tử Thành, bốn đạo ánh sáng thình thình tới.
“Công Đức Kim Liên, Luân Hồi Tử Liên, Hỗn Độn Thanh Liên.” Chỉ trong chớp mắt, một đạo bóng đen đã chặn mấy người lại giữa không trung, thanh âm bình tĩnh, Diệt Thiên quét ánh mắt qua ba người rồi tập trung trên người Nghiệp Hoả Hồng Liên, “Nghiệp Hoả, sao ngươi lại đến đây?”
“Xem kịch.” Tay áo vung, Nghiệp Hoả Hồng Liên bay sang bên cạnh đám người Hoàng Phủ Thiên Niên, nhẹ giọng cười nói, “Nhưng đừng coi ta cùng ba người đó là một, các ngươi cứ từ từ đánh, ta ở bên này xem.”
Mặc dù cách rất xa, Nghiệp Hoả chỉ liếc một cái liền nhìn thấy nam tử nào đó đang đứng bên cửa sổ, trong mắt xẹt qua một mạt dị sắc, nam tử chuyển hướng về phía Diệt Thiên, nói: “Diệt Thiên, ngươi thật đúng là ngoan đến quyết tâm, nếu như có một ngày Chí Thiện Bạch Liên thức tỉnh còn nhớ rõ kí ức thuộc về Lâm Cửu, vậy với tính tình thích thù dai của y, y sẽ không bỏ qua cho ngươi a, ha ha ha.”
Tiếng cười khẽ của nam tử quanh quẩn trong không trung, ngoại trừ Nghiệp Hoả Hồng Liên ra bốn người còn lại đều bảo trì trầm mặc, cuối cùng Luân Hồi Tử Liên là người mở miệng trước.
“Diệt Thiên — không, hôm nay hẳn nên gọi ngươi là U Minh, từ biệt ngàn năm, vẫn khoẻ mạnh chứ?”
Diệt Thiên lơ đãng liếc nhìn Hỗn Độn Thanh Liên Tây Sa Thương Hải bên cạnh Luân Hồi Tử Liên, sau đó nói với Luân Hồi Tử Liên: “Nhờ các ngươi ban tặng, mới có U Minh ta hôm nay, nếu các ngươi đã tới, không bằng cứ ở lại Tử Thành thế nào? Phòng trống trong thành rất nhiều, nếu thêm ba người các ngươi thì vẫn dư dả đó.”
Từ “đó” vừa nói xong, chưởng phong đã động.
Trong màn đêm đen tối, dụ nhân lâu ngày không gặp lại mở ra màn tranh đấu sống chết ngươi tranh ta đoạt, từng mũi ánh sáng phóng ra trong đêm, có vẻ vô cùng hoa lệ, rựa rỡ vô cùng.
Hai tay chống lên khung cửa, Lâm Cửu ngửa đầu nhìn ánh sáng rực rỡ tráng lệ như pháo hoa trên bầu trời, khoé môi khẽ cong lên ý cười nhàn nhạt, trước khi chết có thể thấy cảnh đẹp hoa mỹ nhe vậy, cũng coi như không đáng tiếc ha?
“Thực sự là mất mặt a…” Thấy ba người Hoàng Phủ Thiên Niên liên thủ cũng không thể chiếm thượng phong trong trận chiến với Diệt Thiên, Lâm Cửu không khỏi nở nụ cười khổ, y vốn nghĩ ba người Hoàng Phủ Thiên Niên thì có thể ngăn cản được Diệt Thiên tiếp tục làm điều ác, cuối cũng cũng không ngăn nổi Diệt Thiên, mà ngược lại còn góp vào thêm tính mệnh mấy người Hoàng Phủ Thiên Niên, vậy cũng khiến Lâm Cửu tự trách rồi.
“Các ngươi cho rằng, ta ở địa ngục một nghìn năm là sống uổng sao? Ha ha ha —” Nương theo tiếng cười cuồng quyến trầm thấp, hắc liên trên trán nam nhân tràn ngập hắc vụ quanh thân đột nhiên chuyển sang nửa đen nửa trắng, “Thế nào là song sinh tịnh đế, thế nào là đồng tu đồng sinh, thánh ma chi liên, khiến các ngươi biến thành ma đao thạch của ta!”
Trời đất chấn động, cuồng phong tàn sát bừa bãi, trên người ma đầu trong nháy mắt hoá ra một nam tử giống hệt Diệt Thiên, nhưng lại khác với bản thể, hoá thân giống thiên thần hàng thế, toàn thân thanh nhiên thánh khí.
Một mình Diệt Thiên cũng đã đủ cho đám người Hoa Tư đối phó rồi, giờ đây lại thêm một thánh Diệt Thiên có khả năng giống Chí Thiện, vậy kết cục cuộc chiến này, Lâm Cửu dù không xem cũng có thể đoán được.
“Xem ra, mình còn chưa thể chết sớm như vậy được a…”
Còn phải, tiếp tục chống đỡ.
Tới cuối cùng, còn phải để người sắp chết như y đi cứu mấy vị đại thần tiên này.
~~ (1)Đây là một đoạn trong bài thơ nói về mối tình của một người tu sĩ tây tạng với một người con gái tên Jennifer Jen Weng Farm vào những năm 1703…bài thơ tác giả đã sửa và cắt ngắn một chút, bản đầy đủ bài thơ phải như thế này:
最好不相見
倉央嘉措 (公元1683年)
第1. 最好不相見,如此便可不相戀。
第2. 最好不相知,如此便可不相思。
第3. 最好不相伴,如此便可不相欠。
第4. 最好不相惜,如此便可不相憶。
第5. 最好不相愛,如此便可不相棄。
第6. 最好不相對,如此便可不相會。
第7. 最好不相誤,如此便可不相負。
第8. 最好不相許,如此便可不相續。
第9. 最好不相依,如此便可不相偎。
第10. 最好不相遇,如此便可不相聚。
但曾相見便相知,相見何如不見時。
安得與君相訣絕,免教生死作相思。
Hán Việt (Thiều Chửu)
Tối hảo bất tương kiến
Thương Ương Gia Thố (Công nguyên 1683)
1. Tối hảo bất tương kiến,như thử tiện khả bất tương luyến 。
2. Tối hảo bất tương tri,như thử tiện khả bất tương tư 。
3. Tối hảo bất tương bạn,như thử tiện khả bất tương khiếm 。
4. Tối hảo bất tương tích,như thử tiện khả bất tương ức 。
5. Tối hảo bất tương ái,như thử tiện khả bất tương khí 。
6. Tối hảo bất tương đối,như thử tiện khả bất tương hội 。
7. Tối hảo bất tương ngộ,như thử tiện khả bất tương phụ 。
8. Tối hảo bất tương hứa,như thử tiện khả bất tương tục 。
9. Tối hảo bất tương y ,như thử tiện khả bất tương ôi 。
10. Tối hảo bất tương ngộ ,như thử tiện khả bất tương tụ 。
Đãn tằng tương kiến tiện tương tri ,tương kiến hà như bất kiến thời 。
An đắc dữ quân tương quyết tuyệt ,miễn giáo sanh tử tác tương tư 。
Dịch nghĩa: (bản dịch ta mượn tậm bên nhà Penguincute)
“Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.
Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.
Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.
Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.
Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.
Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.
Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.
…Nhưng vừa gặp được, liền vừa hiểu. Có gặp không gặp khác gì nhau? Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết…”
(2)Mở lưới phóng sinh câu gốc trong truyện là “Võng khai nhất diện” [网开一面] : ý chỉ thái đọ khoan hồng đọ lượng.
Theo Baike thì câu này xuất xứ từ điển cố về vua Thương Thang của nhà Thương.
Một ngày nọ, Thương Thang đang thả bộ ngoài đồng thì thấy một người giăng lưới rồi lầm rầm: “Lũ chim chóc các ngươi mau tới đây đi, mau bay vô lưới của ta đi. Bất kể có bay thấp bay cao, bay đông bay tây gì sất thì cũng bay hết vào lưới ta đi!”
Thương Thang bèn đến bên người kia mà nói: “Sao cách thức của ngươi tàn nhẫn quá vậy, chẳng phải tất cả chim chóc đều sẽ bị ngươi bắt hết hay sao?” Vừa nói Thương Thang đã rút kiếm chém đứt ba mặt lưới, rồi bình thản tiếp: “Hỡi lũ chim muông kia, các ngươi thích bay bên phải thì cứ bay bên phải, thích bay bên trái thì cứ nhắm bên trái; còn nếu thật sự chán đời thì hãy sà vào lưới này đi.”
Thế nên mới sinh ra câu thành ngữ “võng khai tam diện,” sau này có người sửa lại là “võng khai nhất diện.” Thật ra hai câu thành ngữ này về mặt ý nghĩa thì hoàn toàn giống nhau, nhưng cách giảng giải từ “khai” [开] trong điển cố lại khác.
“Loại bỏ đi ba mặt” [网开一面]là sát với nguyên văn của “võng khai tam diện.” “Khai” [开] tức “bỏ đi” [去], ý là “tháo ra” [打开] ba bề của chiếc lưới giăng bốn mặt, chỉ để một mặt lưới mà thôi.
Nhưng nhìn dưới một góc độ khác, ta cũng có thể hiểu là chiếc lưới bắt chim này đã giăng sẵn bốn bề rồi, chỉ còn lại một mặt trống mà thôi, thế nên cũng có thể dùng câu “võng khai nhất diện,” chẳng qua là chữ “khai” [开] trong “võng khai nhất diện” là “kéo ra” [张开] mà thôi.
(3)Triệu Bản Sơn – Tiểu Trầm Dương: là 2 thầy trò danh hài nổi tiếng TQ
— Đệ tứ quyển Ѽ Hoàn —