Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 227: Chương 227




Một câu nói của nam nhân trùm áo choàng như ném một tảng đá lớn vào hồ nước yên ả, mặt hồ dâng lên cột sóng cuồn cuộn, điếm tiểu nhị sợ đến mức há ngoác miệng không biết phải nói gì.

Tin đồn Lâm Cửu khoác áo choàng cùng với Thánh Giả Tiếu Thiên xuất hiện trong Quốc Sắc Lâu, bọn hoả kế trong Liên Sinh Điếm đã sớm nghe nói qua, thế nhưng trước đó không lâu lại nghe nói hai người đó là đóng giả, người thật còn đang trên đường tới đây, thật thật giả giả bọn họ không phân biệt được, chẳng qua cảm thấy lão bản nhà mình là một người rất thần kì.

Đã có mỹ mạo thiên hạ đệ nhất, có thể làm ra nhiều thứ kì quái lại ăn ngon như vậy, lại còn là đệ tử Hiền Môn, thực sự khiến cho hoả kế bọn họ cũng được hưởng lây tiếng thơm.

Bọn họ liền ngóng trông, ngóng trông lúc Lâm Cửu đi tới Thiên Đế Thành tham gia Hiền Môn thịnh yến thuận tiện ghé qua Liên Sinh Điếm nhìn một cái, để cho những bách tính bình dân bọn họ được chiêm ngưỡng xem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đến tột cùng là đẹp đến nhường nào, để bọn họ cũng được dính chút ánh sáng của Lâm Cửu đại thiếu gia và Hiền Môn Thánh Giả.

Chẳng qua từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới, “Lâm Cửu” cư nhiên sẽ thực sự đi tới Liên Sinh Điếm, khoác tấm bạch bào trong truyền thuyết che giấu diện mạo, bên cạnh còn ngồi một vị ngân phát bạch thường như Tiếu Thiên Thánh Giả, mặc kệ hai người kia là thật hay giả, đối với hoả kế trong điếm mà nói, Lâm Cửu và Tiếu Thiên Thánh Giả chính là nhân vật trong truyền thuyết kia.

Nhân vật trong truyền thuyết nếu như thực sự đột nhiên tới đây, phỏng chừng bọn họ hơn phân nửa là không thể tin nổi.

“Ngài…ngài là Lâm công tử?” Điếm tiểu nhị há to miệng dường như có thể nuốt trôi được cả quả trứng vịt, trái nhìn nhìn phải ngắm ngắm, cũng chỉ thấy nam nhân này khoác áo choàng trắng, căn bản không nhìn thấy dáng dấp bên dưới nam nhân như thế nào.

“Ngài là…Tiếu Thiên Thánh Giả?” Điếm tiểu nhị lại chuyển hướng về phía nam tử bên cạnh đạo bản Lâm Cửu, Tiếu Thiên Thánh Giả trong truyền thuyết cũng là một mỹ nam tử, sao hắn nhìn thế nào cũng không thấy vậy a! Ngân phát thì đúng rồi, nhưng diện mạo này…

“Sao nào, chẳng lẽ ta không phải?!” Đạo bản Lâm Cửu lại vỗ vỗ bàn, hầm hừ nói.

Thấy đạo bản Lâm Cửu hơi phát hoả, điếm tiểu nhị vội vàng khuơ khuơ tay, uỷ khuất nói: “Không phải, không phải, tiểu nhân không phải có ý tứ này, chỉ là…chỉ là vị công tử này ngài khoác áo choàng, tiểu nhân không biết ngài có bộ dáng gì, càng không biết ngài có phải là Lâm công tử hay không, nếu như ngài có thể đem áo choàng…”

Điếm tiểu nhị còn chưa nói hết câu, đạo bản Lâm Cửu liền cắt đứt lời hắn, xen mồm nói: “Ha ha —— ha ha ha —— thực đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Lâm Cửu ta là ai? Là mĩ nhân đệ nhất thiên hạ! Nam nhân đẹp nhất thiên hạ, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, hạ nhân như ngươi há lại có tư cách ngắm nhìn!”

Một câu nối tiếp một câu, đạo bản Lâm Cửu hùng hổ doạ người hỏi: “Ta hỏi ngươi, cho dù ta có cởi áo choàng cho ngươi nhìn thấy diện mạo của ta, vậy trước kia ngươi đã nhìn thấy hình dạng ta chưa?”

“Này…này, chưa thấy…” Điếm tiểu nhị ấp úng đáp, bọn họ nơi này nào có cái vận khí được nhìn thấy Lâm công tử, đương nhiên chưa hề thấy qua Lâm Cửu bản nhân rồi.

“Vậy là đúng rồi, nếu như ngươi chưa từng thấy qua diện mạo của ta, thì dù ta đây có cởi hay không cởi áo choàng, ngươi cũng làm sao biết được ta chính là Lâm Cửu chứ? Hừ, ta thấy ngươi căn bản là bụng dạ khó lường!” Ghét bỏ hừ một tiếng, thân thể đạo bản Lâm Cửu nghiêng đi như cành dương liễu trong gió đọng lên người đạo bản Diệt Thiên, làm nũng yểu điệu nói: “Sư huynh, ngươi xem xem, bọn họ rõ ràng là khi dễ ta.”

Chính bản Lâm Cửu cách đó không xa không khỏi đánh cái rùng mình, thực sự là quá buồn nôn, quá rợn người, khiến người ta không chịu nổi, y mới không giống cái dạng làm nũng với người khác như vậy, dù có là Diệt Thiên cũng sẽ không.

“Nga, có chút thú vị.” Ngược lại là chính bản Diệt Thiên, dĩ nhiên lại thấy thú vị mới mẻ, nhưng mà không đợi Diệt Thiên cong khoé miệng lên, đại ma đầu đã bị đạo bản Diệt Thiên cách đó không xa khiến cho buồn nôn một trận.

“Tiểu Cửu Nhi, ngoan, có sư huynh ở đây, ai cũng không thể khi dễ ngươi, người có thể khi dễ ngươi, cũng chỉ có sư huynh ta a!” Đạo bản Diệt Thiên không để ý đến ánh mắt người bên ngoài liền vỗ một cái lên mông đạo bản Lâm Cửu.

“Hắc, hắn và ngươi trái lại rất giống nha.” Thu hết dáng dấp ngươi nông ta nông của hai tên đạo bản bên kia vào mắt, Lâm Cửu không khỏi bật cười nhỏ giọng giễu cợt.

“Bịch bịch bịch ——” Trên lầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, sau khi nghe người nói chuyện xảy ra dưới lầu, một nữ tử từ trên lầu vội vội vàng vàng chạy xuống.

“Lâm công tử, Lâm công tử và Thánh Giả ở đâu?” Xách váy, nữ tử gần như bay mà lao tới nơi náo nhiệt bên này.

Đợi đến khi thấy rõ diện mạo của nữ tử đó, trên mặt Lâm Cửu nhất thời lộ ra nụ cười mừng rỡ, Tư Tư!? Sao Tư Tư lại ở đây, lẽ nào điếm này là do Tư Tư mở sao?

Tư Tư tung tăng từ trên lầu chạy xuống, nghe người ta nói Lâm Cửu và Thánh Giả vào điếm, nàng còn tưởng rằng rốt cuộc cũng có thể gặp lại Lâm công tử rồi, thế nhưng đâu biết rằng, nàng vui vẻ chạy xuống như vậy, dào dạt mong muốn có thể gặp gỡ Thánh Giả, vậy mà vừa nhìn thấy vị “Tiếu Thiên Thánh Giả”, Tư Tư liền lạnh mặt, chân lập tức giẵm mạnh xuống đất, ngón tay thòn dài chỉ vào đạo bản Diệt Thiên nói: “Ngươi là Thánh Giả? Sao ngươi có thể là Thánh Giả, Thánh Giả đâu có khó coi như ngươi vậy chứ!”

“Phốc ——” Thấy một màn như vậy, Lâm Cửu nhịn không được cúi đầu khe khẽ bật cười, Tư Tư quả không hổ là hảo cô nương của y, lời nói giống y đúc với ý nghĩ trong đầu y, thối ma đầu này tuy khiến y ăn không ít vị đắng, nhưng mà khuôn mặt cũng rất đẹp, nam nữ đều mê, chỉ là thỉnh thoảng sát khí quá nặng, trực tiếp giết sạch người ta luôn thôi.

“Ai xấu xí chứ!” Đạo bản Diệt Thiên bị vạch trần lập tức khẩn trương, cũng chỉ vào Tư Tư lớn tiếng quát lên: “Nữ nhân nhà ngươi biết gì mà hồ ngôn loạn ngữ, ta thấy ngươi rõ ràng là muốn nuốt trọn Liên Sinh Điếm của Tiểu Cửu Cửu nhà chúng ta!”

“Được a, hoá ra các ngươi giả trang công tử và Thánh Giả là muốn đánh chủ ý đến Liên Sinh Điếm!” Tư Tư xắn tay áo lên, vươn tay cầm lấy bát đũa trên bàn ném về phía đạo bản Lâm Cửu và Diệt Thiên, hai người kia sợ đến mức vội vàng cuống quít lui về sau tránh né, nữ nhân này thoạt nhìn ôn nhu yếu đuối, sao lại dữ dằn như vậy?!

Lâm Cửu bị hành động của Tư Tư doạ sợ, Tư Tư này thường ngày rất dịu dàng, sao đột nhiên lại trở nên hung hãn lợi hại thế chứ?

“Đánh người a, các ngươi cư nhiên dám đánh người, chúng là chính là Lâm Cửu và Tiếu Thiên chân chính, các ngươi thảm rồi, Hiền Môn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Chuyện tới nước này, hai tên giả mạo vẫn chết không chịu thừa nhận.

“Với cái bộ cẩu dạng như các ngươi mà còn dám nói là Lâm Cửu và Tiếu Thiên, phi! Lão tử một cước liền đá chết các ngươi!” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng gầm lớn giận dữ, một nam tử cao to khôi ngô dị thường nhanh chóng bước ra, khí thế dày đặc trên người tức khắc khiến hai tên giả mạo ngây ngẩn cả ra, thừa dịp có khoảng trống, nam nhân vạm vỡ như gấu túm lấy đạo bản Lâm Cửu như túm con gà con, hai tay vừa xé, áo choàng trên người đạo bản Lâm Cửu đã bị nam nhân xé rách ra.

Nam tử dưới tấm áo choàng diện mạo thường thường, căn bản không có một chút kinh diễm, càng đừng nói gì đến “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”. Người sáng suốt đều biết rằng người này tuyệt đối là đang đóng giả Lâm Cửu.

“Cũng không soi nước tiểu mà xem, cái bộ dạng chó má như ngươi mà cũng dám giả mạo đại ca của ta, tên tạp toái nhà ngươi đến một giọt nước bọt của ca ta cũng không bằng!” Dứt lời, tay trái nam tử xách đạo bản Lâm Cửu lên, tay phải túm lên đạo bản Diệt Thiên, “ầm ầm” một cái liền ném người ra khỏi Liên Sinh Điếm, nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt từ các vị tân khách.

Người này chính là vị đệ đệ Lâm Cửu đã lâu rồi không gặp, Lâm Xung.

Mới chỉ có mấy tháng không gặp, vậy mà Lâm Xung đã ngày càng thành thục rồi, một khắc nhìn thấy Lâm Xung, Lâm Cửu thiếu chút nữa chạy tới ôm đứa đệ đệ như con đại hùng kia hôn hai cái.

Sau khi ném đạo bản Lâm Cửu và Diệt Thiên kia ra ngoài, Lâm Xung thoáng cái đại biến thân, vạn phần ôn nhu nhìn Tư Tư, không biết hai người ở bên kia thì thầm to nhỏ cái gì, Lâm Cửu lập tức hiểu ra vì sao Tư Tư lại trở nên anh dũng như vậy, té ra cảm tình của Lâm Xung và Tư Tư đã tốt như vậy rồi!

“Hừ! Với diện mạo như vậy mà dám giả mạo ca ta, quả thực là không biết tốt xấu!” Lâm Xung căm giận bất bình hừ một tiếng, lúc quay đầu lại chuyển hướng Tư Tư thì lập tức trở nên ôn nhu không gì sánh được, “Tư Tư, vừa rồi không có việc gì chứ, hai tên giả mạo kia có khi dễ muội hay không?”

“Có huynh ở đây, ai dám khi dễ muội nha.” Tư Tư cười ngọt ngào, trong đầu nghĩ đến hai tên giả mạo Lâm Cửu và Thánh Giả Tiếu Thiên, lại không khỏi thở dài, “Ai, Lâm Xung, huynh nói xem, Lâm thiếu gia có thực sự sẽ đến Thiên Đế Thành hay không? Từ năm ngoái sau khi Lâm thiếu gia mạc danh thất tung, muội, muội thực sự lo lắng không biết thiếu gia có xảy ra chuyện gì không nữa.”

“Nếu như tin tức kia là thật, thì một tháng sau hẳn là đại ca tới Thiên Đế Thành.” Lâm Xung cúi đầu thở dài một cái, đỡ vai Tư Tư nói: “Đại ca của ta cát nhân thiên tướng, đến lúc đó sẽ bình an xuất hiện ở Thiên Đế Thành, nếu ca thấy chúng ta mở rộng Liên Sinh Điếm của huynh ấy đến Trung Thiên Quốc, thì nhất định sẽ rất ngạc nhiên!”

Hai người Tư Tư và Lâm Xung đứng nói chuyện cách đó không xa, Lâm Cửu cũng tại cách đó không xa lắng nghe, đôi tay đặt trên bàn không khỏi khẽ siết chặt, y rất muốn chạy qua đó tương nhận với Tư Tư và Lâm Xung, chỉ là trong lòng có chút do dự.

Tuy rằng quan hệ của y với Diệt Thiên lúc này đã trở nên hoà hoãn, thế nhưng Lâm Cửu vẫn không quên thân phận và thái độ của Diệt Thiên lúc này đã khác với trước kia, lúc này nếu như y tự ý tương thức với Lâm Xung và Tư Tư, không biết Diệt Thiên có thể bất mãn hay không, trong lòng Lâm Cửu trước sau vẫn tồn một vài khúc mắc.

Lâm Cửu trừng lớn đôi mắt nhìn Diệt Thiên, cặp mắt như là muốn biểu đạt ra câu hỏi trong lòng Lâm Cửu: ta có thể đi không?

Diệt Thiên gật đầu, Lâm Cửu đầu tiên là hơi sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới Diệt Thiên dĩ nhiên lại thực sự đồng ý, nhận được sự cho phép của Diệt Thiên, khoé miệng Lâm Cửu giương cao lên, mang theo ý cảm tạ thật sâu nhìn vào mắt Diệt Thiên rồi chạy về hướng Tư Tư và Lâm Xung bên kia.

Diệt Thiên nhìn bóng lưng Lâm Cửu chạy đi, trong lòng thoáng có chút tư vị là lạ.

Nếu là Lâm Cửu trước đây, có gì không dám làm, có gì không dám nói, thấy đệ đệ của mình và thị nữ Tư Tư, chỉ sợ sớm đã chạy đi rồi, đâu có như vừa rồi do dự không dám lộn xộn, chờ hắn đồng ý mới dám rời chỗ ngồi đi tìm Lâm Xung và Tư Tư chứ?

Cách đó không xa, Lâm Cửu đang nói gì đó với Lâm Xung và Tư Tư, có lẽ là đã trải qua màn lừa đảo vừa rồi, Lâm Xung và Tư Tư không quá tin tưởng một người dáng dấp thường thường thế này sẽ là Lâm Cửu chân chính, bộ dáng sốt ruột của nam nhân kia, tựa như đang chuẩn bị nuốt vào giải dược của biến hình đan để chứng minh mình chính là Lâm Cửu.

Diệt Thiên lắc đầu, trong lòng như có một gợn sóng lăn tăn xẹt qua, có lẽ còn hơn là thấy dáng dấp thương tâm thống khổ của Lâm Cửu, hắn càng nguyện ý thấy bộ dạng hài lòng lúc này của Lâm Cửu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.