Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 233: Chương 233




Trời mới tờ mờ sáng Lâm Cửu đã tỉnh lại, trên thực tế thì y cũng chưa ngủ lâu lắm.

Diệt Thiên vẫn còn nhắm mắt, hô hấp đều đều mà trầm thấp, tiếng hít thở cũng rất nhỏ, cũng chỉ có Lâm Cửu dựa vào rất gần thế này mới có thể cảm giác được hô hấp của hắn.

Tay đặt trên ngực Diệt Thiên, dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập có quy luật thuộc về ma đầu, chút chút đánh vào lòng bàn tay Lâm Cửu, phanh phanh phanh — chấn động một thế giới.

Thực là hiếm có, trước kia mỗi khi Lâm Cửu tỉnh lại Diệt Thiên đều đã tỉnh từ sớm, nhưng lúc này y lại tỉnh trước Diệt Thiên, ma đầu vẫn còn đang ngủ, tựa vào lòng y, ngân phát buông xoã bên thân.

Tóc của y và hắn, trắng và đen quyện vào nhau, cũng như số phận của bọn họ, bất tri bất giác cuốn lấy nhau, mái tóc có thể tách rời, nhưng vận mệnh của y và hắn sớm đã dây dưa không cách nào tách thành hai đường thẳng song song.

Diệt Thiên rất mệt sao?

Diệt Thiên cư nhiên lại ngủ sâu như thế…

Bỗng nhiên ma đầu trong ngực khẽ giật mình, Lâm Cửu cảm giác được động tĩnh của Diệt Thiên, đại ma đầu này sắp tỉnh dậy sao? Thế nhưng mà vừa mới ngủ chưa được bao lâu a, hay là do y quấy rầy Diệt Thiên?

Diệt Thiên mới một khắc trước còn nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, Lâm Cửu đang chuẩn bị để ma đầu này ngủ tiếp thêm một lúc nữa thì đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra, cùng lúc đó, Diệt Thiên đã tiện tay cầm lấy một kiện ngoại y che khuất bên người hắn với Lâm Cửu.

Nương theo một tràng tiếng cười, chạy vào trong tai Lâm Cửu đầu tiên chính là thanh âm hùng dũng cao hứng bừng bừng như bom nổ của Lâm Xung.

“Đại ca, hoàng thượng nhận Tư Tư làm muội ——”

Tiếp sau đó, chính là nghẹn họng kinh hãi, mục trừng khẩu ngốc.

Lâm Xung trừng lớn hai mắt nhìn tình cảnh trong phòng, hai người tóc tai bù xù nằm trên cùng một chiếc giường, mất khoảng vài giây mới phản ứng được đang xảy ra chuyện gì, sáng sớm nghe xong tin tức từ trong cung truyền đến, Lâm Xung vội vã chạy đi tìm Lâm Cửu, muốn thông báo tin tốt này cho đại ca hắn.

Quá kích động nên nhất thời quên gõ cửa, không nghĩ tới lại khiến hắn tình cờ chứng kiến màn này, Tiếu Thiên Thánh Giả trở về từ lúc nào vậy?

Lâm Xung cũng đoán được sơ sơ vài phần về quan hệ giữa Diệt Thiên và đại ca hắn, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, lát sau, Lâm Xung chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng muốn ra đóng cửa lại, thế nhưng Lâm gia nhị lão đi theo sau Lâm Xung sớm đã nhìn thấy hai nam nhân đang ôm nhau sít sao trong phòng.

Một người là Hiền Môn Tiếu Thiên Thánh Giả vang danh thiên hạ, còn người kia là nhi tử Lâm Cửu mất đi lại quay về của bọn họ.

Hiện tại, hai nam nhân lại đang ôm nhau nằm trên cùng một chiếc giường, Lâm Cửu trừng lớn mắt trong chốc lát chưa thể tiêu hoá hết được tất cả những gì đang xảy ra, trong con ngươi có chút kinh ngạc, cũng có chút khẩn trương.

Diệt Thiên vẫn nằm trong lòng Lâm Cửu, chỉ dùng y phục che đi thân thể của bọn họ, tấm chăn đêm qua sớm đã bị Diệt Thiên đốt thành tro rồi.

Diệt Thiên có chút khó chịu, thấy thì thấy, nếu là người khác thấy, có lẽ Diệt Thiên sớm đã cho một mồi lửa thiêu trụi, thế nhưng đối phương lại là người mà Lâm Cửu quan tâm, hắn cũng đành cho qua, quan niệm của thế tục chính là bảo thủ lại phong bế như vậy, Diệt Thiên có thể đoán được trong lòng người Lâm gia nghĩ thế nào, một vài ý nghĩ nhàm chán, lại không thú vị.

“Ngươi…ngươi, đồ nghiệt tử a!” Hít một ngụm khí lạnh, thần sắc dao động Lâm phụ giơ kiếm chạy vào trong căn phòng, lòng căm giận không thôi, lão cho rằng Lâm Cửu thực sự đã sửa đổi, nào biết đâu rằng nghiệt tử này cư nhiên lại bò lên giường của một nam nhân, ở sau lưng lão làm ra những chuyện đồi phong bại tục.

“Cha, người dừng lại trước đã!” Lâm Xung lập tức chạy qua kéo Lâm Phong lại, khuyết điểm lớn nhất của phụ thận hắn là quá bảo thủ, chuyện của hắn và Tư Tư hồi trước đã khiến Lâm Phong không thể tiếp thu, huống chi là loại chuyện nam nhân với nam nhân này.

“Lão gia, ngài làm cái gì vậy, mau buông kiếm xuống!” Làm người mẫu thân tuy cũng bị chuyện này doạ sợ, nhưng dù sao Lâm Cửu cũng là nhi tử nàng mất rồi lại trở lại, nàng không thể trơ mắt nhìn Lâm Phong chém nhi tử của nàng, vội vã chạy tới kéo Lâm Phong lại.

“Các ngươi tránh hết ra! Ta…ta thực sự bị đôi huynh đệ các ngươi làm tức chết rồi, một thằng vì nữ nhân bỏ lại quân vụ rời khỏi quốc gia, một thằng…một thằng thì lại tính xấu không đổi, dính lấy nam nhân! Chẳng lẽ các ngươi không biết bên ngoài người ta đồn đại thế nào sao?” Gừng càng già càng cay, Lâm Phong từng rong ruổi khắp chiến trường thoáng cái đã xô được Lâm Xung ra, cầm theo kiếm chạy vào trong phòng, “Người ta nói nghiệt tử này câu – dẫn hoàng đế mới rơi vào kết cục bị chết đuối, hôm nay lại còn câu – dẫn Thánh Giả mưu toan cướp đoạt Hiền Môn, mê hoặc thiên hạ!”

“Cha…con…” Lâm Cửu nhất thời nghẹn lời, tuy rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người trong nhà biết, nhưng Lâm Cửu thật không ngờ tới sẽ trong tình cảnh thế này.

“Ngươi câm miệng! Ngươi…ngươi là nam nhân a, sao có thể không biết xấu hổ như thế!” Lâm Phong giận đến mức thanh âm cũng run run.

Lâm Cửu kéo y phục ngồi ngay trên giường, trong lòng nhoi nhói, nên biết từ sớm ha, người trong nhà nào có thể ủng hộ y, chúc phúc y.

Mặc kệ ngươi ở triều đại nào, đồng tính luôn phải nhận hết mọi kì thị lẫn bi ai.

Thậm chí trong con mắt của người trong nhà, y vẫn chỉ là tên nam tử không biết xấu hổ mà thôi, thanh kiếm đó của Lâm Phong, còn chưa chém tới người Lâm Cửu, nhưng đã đâm vào tâm nam nhân này.

“Câu dẫn ——” Một câu nói lạnh lùng phiêu đãng trong không khí, mắt thấy Lâm Phong chuẩn bị bước vào phòng, một trận gió lạnh phất qua, mọi người ở đây đều bị gió tạp vào mắt không khỏi phải nhắm chặt mắt lại, đợi trận gió qua đi, lúc bọn họ mở mắt ra, Thánh Giả vốn nằm trên giường chẳng biết từ bao giờ đã đứng ở cửa ngăn cản mọi người, cũng ngăn luôn Lâm Phong lại.

“Nếu ngươi còn tiếp tục nói thêm một câu nào vũ nhục Tiểu Cửu…” Ngân phát xoã vai, nam tử trong nháy mắt đã mặc xong y phục đứng trước mặt Lâm Phong, lời nói lạnh lùng, thái độ thản nhiên, chưa nói đến sự tàn nhẫn cùng với uy hiếp, dưới khí thế cường đại vang dội của Diệt Thiên, ngay đến Lâm Phong từng huyết chiến trên sa trường cũng bị nam nhân này chấn động.

Trong nháy mắt, Lâm Phong nhớ ra người nam nhân ở trước mặt lão này không chỉ đã đọc đủ thứ thi thư, mà cũng là cao thủ đệ nhất thiên hạ.

“Sư huynh, ngài ấy là cha ta.” Mơ hồ cảm nhận được sát khí âm lãnh từ phía sau Diệt Thiên, Lâm Cửu vội vàng hô, “Ngươi…ngươi về trước được chứ?”

“Cha, nương, sự tình như các người đã chứng kiến, con cũng không muốn biện bạch thêm gì, chuyện này con vốn nên báo với hai người, còn với Tiếu Thiên sư huynh tình đầu ý hợp…” Dưới tình hình thế này, trong chốc lát Lâm Cửu cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành khuyên nhủ, “Mong cha nương cho con một ít thời gian, để con trình bày rõ chuyện cho hai người.”

“Tình đầu ý hợp ——” Lâm Phong còn định nói thêm gì đó, chỉ là giữa hàng lông mày luôn cảm giác được đường nhìn băng lãnh đến từ Diệt Thiên, tướng quân từng cường đại một thời lại có chút bủn rủn đứng không vững, cố gắng chống đỡ ổn định thân hình, Lâm Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhanh chóng rời đi, Lâm mẫu với Lâm Xung cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Hai tay khép cánh cửa lại, Diệt Thiên quay lại câu đầu tiên nói với Lâm Cửu là: “Cửu thiên thần liên không có phàm nhân là phụ mẫu, ngươi cần vì phải vì bọn họ mà cảm thấy đau lòng, huống chi, bọn họ cũng không phải phụ mẫu luân hồi chuyển thế ở kiếp này của ngươi.”

Lâm Cửu bất đắc dĩ cười: “Một ngày làm cha, cả đời làm cha, một ngày làm mẫu, cả đời làm mẫu.”

“Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?” Diệt Thiên lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ xiêm y sạch sẽ đặt lên giường.

Có chuyện to to nhỏ nhỏ nào mà Lâm Cửu chưa từng trải qua? Nhưng không ngờ tới lại đi tận đến nước này, cư nhiên lại gặp phải một màn kịch gia đình cẩu huyết nhất, chuyện giữa y với Diệt Thiên là sự thực không cách nào thay đổi được, dù người trong Lâm gia có không đồng ý thì cũng chẳng còn cách nào, việc Lâm Cửu có thể làm lúc này, cũng chỉ là cố gắng hết sức giải thích rõ ràng với phụ mẫu.

Nếu là trước kia, y có thể sẽ vì chuyện trong nhà mà nóng ruột hoảng hốt, nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, dần dần Lâm Cửu cũng dưỡng được kháng thể không đau, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhiều chuyện khó khăn đều đã vượt qua hết, chẳng lẽ còn sợ một cửa trước mặt này?

“Đợi lát nữa ta sẽ nói rõ với cha nương.” Nhấc lên từng kiện từng kiện y phục mặc vào, Lâm Cửu xuống giường kéo Diệt Thiên ngồi xuống trước gương, mình thì cầm lược, tự mình giúp ma đầu chải tóc, “Ngươi không cần phải đi cùng ta, một mình ta đi là được rồi, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta, dù sao thì bọn họ cũng là phụ mẫu của ta, đại gia có chuyện cứ thẳng thắn nói với nhau là được.”

Có chuyện nói thẳng thắn với nhau, vậy còn phải xem những người đó có thể nghe hay không.

Làm trưởng trong nhà, là một tướng quân từng huyết chiến sa trường, quyền uy ăn sâu trong máu Lâm Phong cũng mang theo một đặc quyền nhất định, nếu có thể hảo hảo nói với nhau, thì Lâm Xung đã không phải dẫn theo Tư Tư ra khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc.

“Ta đáp ứng ngươi, sẽ không động thủ.” Diệt Thiên vỗ vỗ vai Lâm Cửu, vì nam nhân này, hắn liền cố nhẫn.





Sơ tẩy trong phòng xong mới đi ra, Tư Tư đưa Lâm Cửu tới bên ngoài thư phòng.

“Tất cả là do đại hùng không tốt…” Dọc đường đi, vẻ mặt Tư Tư luôn lo lắng và tự trách, nói thế.

“Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải nói, nói sớm nói muộn cũng như nhau thôi.” Lâm Cửu nói.

“Thiếu gia, lão gia và phu nhân ở bên trong, ta thì không tiện, nên không vào cũng được.” Tới bên ngoài thư phòng, Tư Tư nói.

Lâm Cửu cười cười nói: “Tư Tư, từ giờ ngươi đã là công chúa rồi, còn gọi thiếu gia lão gia? Chẳng lẽ ngươi đây đem một nhà Hoàng Phủ nói thành gia nô của Lâm gia, lời này ngươi nghìn vạn lần không thế nói nữa, biết không?”

Tư Tư lập tức che miệng lại, thiếu chút nữa nàng cấp cho Lâm gia một hồi náo nhiệt.

Không đùa Tư Tư nữa, Lâm Cửu đi vào thư phòng, Lâm Phong với Lâm Xung đã ngồi sẵn bên trong, Lâm phụ mặt lạnh, Lâm mẫu lo lắng, Lâm Xung đầy áy náy, mỗi người một vẻ mặt, nhưng Lâm Cửu thì vẫn chưa có gì khác với bình thường nhiều lắm.

“Ngươi…” Lâm phụ vừa muốn đập bàn, đã bị Lâm mẫu trừng mắt, Lâm Phong chỉ có thể cứng ngắc từ từ hạ tay xuống, khụ khụ hai tiếng giảm bớt xấu hổ nói: “Ngươi hãy giải thích cho chúng ta xem nào!”

“Con yêu hắn, hắn yêu con, con với hắn là tình đầu ý hợp, sinh tử tương hứa.” Lâm Phong còn đang chờ lời giải thích của Lâm Cửu, thì thanh âm nhàn nhạt thản nhiên của Lâm Cửu đã trực tiếp nói ra như vậy.

“Yêu?” Lâm Phong lắc đầu nói, “Ngươi thực sự biết cái gì gọi là yêu sao? Ngươi có biết bên ngoài người ta đang đồn đại ngươi…ngươi cũng biết thế này thì những người đó sẽ nói thế nào về ngươi!”

“Vạn vật hữu tình tâm hữu ái, sợ gì người khác cười ta si.” Lâm Cửu nhỏ giọng cười, vân đạm phong khinh, một tiếng cười, nói hết tâm y đã hờ hững, cái gì gọi là yêu, sao y lại không biết chứ?

“Trăm năm quang ảnh như nước chảy, một đời phù hoa tựa mây trôi, con người hay quá chuyên chú vào những việc vô vi, không nắm bắt được chuyện luyến ái, như đám mây trôi qua, nước chảy đi mất, một lưu lại cả đời hư vô.” Những lời nói hôm nay của Lâm Cửu không phải vì muốn nhận được sự chấp thuận của phụ mẫu, tất cả, đều phát ra từ đáy lòng y.

“Hắn như bàn thạch, con như bồ vi. Bồ vi như sợi tơ, bàn thạch không thể chuyển dời.” Lâm Cửu chân thành tha thiết nhìn Lâm phụ và Lâm mẫu, nói: “Cha nương, trong một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, con không thể nói hết với hai người, con chỉ có thể nói, đời này kiếp này, cho dù chết, con cũng muốn chết bên hắn.”

Lâm phụ nhất thời sững sờ tại chỗ, trước mặt là một nam tử cứng cỏi thản nhiên, chính là hài tử bướng bỉnh không hiểu chuyện ngày trước của lão đây sao?

Sự kiên quyết và chân thành trong mắt Lâm Cửu, khiến Lâm Phong không thể thốt lên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.