Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 240: Chương 240




Nhiệt độ trong nước vừa đủ, chẳng qua khi vừa ngâm mình xuống, miệng vết thương đụng phải nước ấm khiến Lâm Cửu khẽ nhíu mày, Diệt Thiên đúng lúc vươn tay kéo Lâm Cửu ôm vào lòng, một tay vòng qua eo nam nhân, một tay nhẹ nhàng đẩy đầu Lâm Cửu tựa vào vai mình.

Mặt đối mặt đứng trong nước, Lâm Cửu than nhẹ một tiếng, hai tay quàng lên cổ Diệt Thiên, cằm gác lên vai ma đầu, thi thoảng môi lại đụng vào vai hắn, luôn luôn nhịn không được mà khẽ cắn hai phát, cứ như vai Diệt Thiên là món gì ngon lắm vậy.

Bả vai của Diệt Thiên vẫn còn in giấu răng rõ ràng y từng lưu lại, đã qua thời gian dài vậy đáng nhẽ phải tiêu thất lâu rồi chứ? Chỉ là không biết vì sao Diệt Thiên cứ muốn giữ lại, để làm kỉ niệm sao?

Nhìn giấu răng do mình tạo ra hồi trước, trong lòng nam nhân tự dưng cảm thấy khoái trá, khoé miệng Lâm Cửu nhịn không được nhếch lên, nhưng chưa đợi Lâm Cửu vui vẻ xong khuôn mặt tươi cười lại lập tức méo mó thành mặt khổ qua.

“Đau… đau đau đau… nhẹ nhẹ chút.” Thở dốc vì kinh ngạc, Lâm Cửu kéo dãn cự li giữa y với Diệt Thiên, cúi đầu liếc nhìn tay Diệt Thiên, nói : “Làm cái gì vậy?”

“Tẩy sạch.” Ma đầu nào đó vô cùng đứng đắn nói.

“Ta tự làm là được rồi.” Tuy rằng quan hệ đã thân mật đến không thể thân mật hơn, nhưng Lâm Cửu vẫn không quen có người giúp y làm việc này, tối hôm qua do quá mệt mỏi, kết quả thoáng cái liền lăn ra ngủ, thân thể cũng chưa kịp tẩy, lúc này mấy thứ kia vẫn còn ở trong thân thể, nếu không lấy ra sợ sẽ bị tiêu chảy mất.

Trước đây công việc này đều là Lâm Cửu tự làm, hôm nay y cũng muốn để mình đến.

Diệt Thiên lặng lẽ nhìn Lâm Cửu, sau đó gật đầu, nói : “Có thể, vậy ngươi tự làm đi.”

Dứt lời, Diệt Thiên cũng không rời đi, vẫn đỡ lấy Lâm Cửu, đôi mắt thản nhiên nhìn xem Lâm Cửu muốn tự mình thế nào, một tay Lâm Cửu vịn vào Diệt Thiên, một tay vói vào nước, mới vừa luồn qua phía sau chuẩn bị tẩy tẩy lại cảm thấy có chút xấu hổ, Diệt Thiên không thể rời tầm mắt đi một chút sao?

“Ngươi đừng nhìn ta như thế a.” Lâm Cửu nói.

“Không nhìn ngươi, ta lo lắng, tiếp tục đi.” Diệt Thiên mỉm cười.

“…Quên đi, vẫn là người đến đi.” Lâm Cửu đành thoả hiệp, y không thể không biết xấu hổ mà ở trước mặt Diệt Thiên móc a tẩy a, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kì cục, không bằng cứ thẳng thắn giao bản thân cho tên đại ma đầu này đi.

Dựa vào vai Diệt Thiên, Lâm Cửu lại một lần nữa ôm lấy đại ma đầu, khẽ thở dài, Diệt Thiên đỡ được, một tay ôm eo Lâm Cửu không cho y trượt xuống, một tay vòng qua phía sau Lâm Cửu nhập vào toà sơn cốc trong làn nước ấm áp nọ, cảm nhận được tay của Diệt Thiên, Lâm Cửu khẽ mím môi nhắm hai mắt lại.

Vốn tưởng rằng sẽ gặp phải sự đau đớn như xé rách vết thương, nhưng Diệt Thiên chỉ nhẹ nhàng ấn xoa địa phương kia lại không hề có tí tẹo đau đớn nào, chỉ thấy ở miệng vết thương có cảm giác man mát bao phủ, vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức Lâm Cửu bất tri bất giác kẹp chặt lại một chút .

Cánh tay ôm eo Lâm Cửu của Diệt Thiên khẽ vỗ một cái lên mông Lâm Cửu: “Đừng lộn xộn.”

“Nga…” Lâm Cửu hắc hắc cười hai tiếng, không phải y cố ý, chỉ là làm theo quán tính mà thôi, ai bị dị vật xâm lấn thì thân thể cũng sẽ đều căng cứng lại chút ha?

Chẳng qua là…tên đại ma đầu này cư nhiên lại có phản ứng, chậc chậc, người ngoài nhìn thấy Diệt Thiên chắc có lẽ sẽ cho rằng người này lãnh đạm nhỉ? Kì thực đại ma đầu người ta rất nồng nhiệt, nhưng chỉ với mình y mà thôi.

Lâm Cửu cố gắng thả lỏng thân thể, ngoan ngoãn dựa vào lòng ma đầu để ma đầu giúp mình thượng dược, khẽ du du nước, trong hơi thở có khí tức thuộc về ma đầu, khiến y mê đắm.

“Đêm qua, không sợ sao?” Vừa thượng dược, Diệt Thiên vừa nhỏ giọng nói: “Đã bảo ngươi rời đi, nhưng ngươi cứ hết lần này đến lần khác không muốn sống mà sáp lại, nếu như chẳng may ta không cẩn thận giết ngươi, ngươi bảo ta phải làm thế nào đây? Ngươi biết rõ rằng ta không thể để mất ngươi, nếu như ta giết ngươi, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”

Lâm Cửu khẽ hạ một nụ hôn xuống vai Diệt Thiên, cười nhạt nói: “Đừng lo, dù ngươi có nhập ma thì vẫn là Diệt Thiên, ta cũng không sợ ngươi giết ta, bởi vì ta biết ngươi sẽ không giết ta, dù ngươi có mất hết lí trí cũng sẽ không giết ta, bởi vì ta là Lâm Cửu, Lâm Cửu độc nhất vô nhị, hơn nữa ngươi xem, không phải ta vẫn sống an ổn đây sao?”

“Đây gọi là sống an ổn sao?” Diệt Thiên lại vỗ nhẹ lên mông Lâm Cửu một cái, bất đắc dĩ thở dài, “Lá gan của ngươi cũng thật lớn, nguy hiểm đêm qua có thể lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi, sao ngươi không sợ vạn nhất chứ? Vạn nhất ta làm ngươi bị thương, vậy phải làm thế nào đây. Đêm qua, ta thực sự đã mất hết lí trí.”

Tay khẽ vuốt ve lưng Lâm Cửu, Diệt Thiên tiếp tục nói: “Nhưng… sự xuất hiện của ngươi cũng coi như là chuyện tốt ha.”

“Nếu đêm qua ta không phát hiện ra ngươi rời đi, hoặc là giả dụ lúc đó ta thực sự rời bỏ ngươi, không dám tới gần ngươi, ngươi sẽ biến thành dạng gì?” Lâm Cửu hiếu kì hỏi, cũng học Diệt Thiên nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.

“Sẽ xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết, nhưng xét tình hình khi đó, có lẽ sẽ như kẻ điên giết hết mọi người trong Hiền Môn đi.” Ma đầu thản nhiên nói, cứ như đang nói chuyện phiếm với Lâm Cửu, nói về thời tiết ngày hôm nay ra sao.

“Ai, xem ra lúc đó ta đã vô ý cứu được mạng của rất nhiều người.” Thở dài một cái, Lâm Cửu ôm chặt ma đầu trước người, nếu như lời Diệt Thiên nói là đúng, Diệt Thiên đêm qua có lẽ thực sự đã mất hết lí trí ma niệm tràn ngập đầu óc, sát tính thành cuồng, như một nghìn năm trước đánh mất lí trí thiêu trụi cả một khu đại Tây Bắc, lại hạ thủ với đồng bào.

Lâm Cửu không dám tưởng tượng thêm nữa, có lẽ năm đó Chí Thiện động thủ với U Minh, chính là vì nguyên nhân này, bởi lúc đó U Minh đã oàn toàn mất hết lí trí.

Lâm Cửu ôm chặt Diệt Thiên, ma đầu đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lâm Cửu, trấn an nói: “Biết sợ rồi sao? Nhưng ngươi không cần quá lo lắng, tình cảnh như đêm qua sẽ không phát sinh ngay, khoảng cách tiếp theo có lẽ cũng phải mấy tháng nữa, nói vậy tức là trong mấy tháng này, ta có thể tìm ra phương pháp áp chế.”

Trên vai đột nhiên cảm nhận được sự ướt át, Diệt Thiên khẽ thở dài: “Làm sao vậy?”

“Không có gì…” Lâm Cửu ôm Diệt Thiên rất chặt, gần như là muốn khảm cả người Diệt Thiên vào thân thể mình.

Lâm Cửu sợ, Lâm Cửu thực sự rất sợ thảm kịch nghìn năm trước sẽ lại xảy ra lần nữa, y sợ nếu như Diệt Thiên không tìm được phương pháp áp chế, đợi đến kì phát tác tiếp theo y sẽ phải làm thế nào đây?

Nếu như lần sau y không cách nào ngăn chặn được ma tính của Diệt Thiên, vậy làm gì bây giờ, lẽ nào lại giống như nghìn năm trước tự tay giết chết Diệt Thiên sao?

Lâm Cửu không làm được, đến nghĩ thôi y cũng đã cảm thấy thực đáng sợ.

“Ha ha, ta chỉ là… chỉ là hơi sợ.” Lâm Cửu cố sức cọ cọ lên vai Diệt Thiên, lau khô nước mắt trong khoé mắt, thật là, thoáng cái nhịn không được đã thành thế này.

“Không có việc gì.” Diệt Thiên đưa tay nâng cằm Lâm Cửu lên, nhẹ nhàng lau đi lệ ngân trên mặt nam nhân, “Ta biết, ngươi sẽ không rời bỏ ta, mặc kệ ta có biến thành bộ dáng gì di nữa, mặc kệ có chuyện gì xảy ra ngươi cũng sẽ không rời xa ta, ta đã minh bạch rồi.”

Ma đầu nhẹ nhàng in lại giấu hôn trên mặt Lâm Cửu, lẩm bẩm nói: “Tiểu Cửu, ta cũng muốn để ngươi biết, ta sẽ không rời xa ngươi, mặc kệ sau này ngươi có biến thành bộ dáng gì, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ không rời xa ngươi, ta lại càng không muốn lại thương tổn ngươi thêm lần nào nữa, cũng không muốn để ngươi lại phải rơi lệ.”

“Ha ha, buồn nôn chết đi được.” Lâm Cửu nín khóc mỉm cười, hít một hơi thật sâu lại một lần nữa ôm lấy Lâm Cửu, “Để ta ở lại bên ngươi, mặc kệ ngươi nhập ma hay như thế nào, hãy để ta ở lại bên ngươi.”

“Ta biết…” Diệt Thiên nhìn phía chân trười xa xăm, vỗ nhè nhẹ lên lưng như trấn an Lâm Cửu, hắn biết, hắn sẽ không để thảm kịch nghìn năm trước lại phát sinh lần nữa, sẽ không để Lâm Cửu lại giãy dụa trong mâu thuẫn và thống khổ như kiếp này lần nữa.

Từ trong thuỷ trì đi ra, Diệt Thiên lại giúp Lâm Cửu thoa dược, nhờ dược cùng với chân khí hồn hậu của ma đầu xoa bóp, mấy vết xanh xanh tím tím trên người Lâm Cửu đã biến mất, ngâm đến sáp ngân trên cổ Lâm Cửu cũng biến mất không còn một mảnh, cả người lại khôi phục dáng dấp khỏe mạnh như trước.

“Ở đây còn đau không?” Cuối cùng, Diệt Thiên cầm y phục mặc cho Lâm Cửu, thuận tiện lại vỗ vỗ lên mông Lâm Cửu, đại ma đầu này càng ngày càng tà ác.

“Không đau, không đau!” Lâm Cửu một ba cái liền nhảy lên, tự lấy y phục quay lưng lại với Diệt Thiên rồi mặc vào.

Hai người bọn họ nhìn nhau không biết đã bao lần, nhưng Lâm Cửu vẫn thấy xấu hổ khi thay y phục trước mặt Diệt Thiên.

Diệt Thiên cúi đầu khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên bàn rót hai chén trà, mình tự cầm một chén đặt lên miệng nhấp một ngụm, vừa nhìn Lâm Cửu ra sức kéo lôi y phục, vừa nói: “Ngày mai đã là Hiền Môn thịnh yến rồi, ngươi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa ta đữa cho ngươi hai đề tài, ngươi cứ làm theo hai đề này là được rồi, nếu không hiểu ta có thể dạy ngươi.”

“Làm bài gì?” Lâm Cửu kéo qua khố tử, nhảy nhảy chân chân vào trong.

Diệt Thiên nói: “Nếu ta đoán không sai, đại lễ mà Hoa Tư đưa cho ngươi, hẳn là muốn truyền Hiền Môn cho ngươi, đến lúc đó không tránh được phải ứng đối với một vài nan đề.”

Chỉ nghe “Phanh ——” một tiếng, Lâm Cửu vấp phải chính ống quần của mình té ngã nhào xuống đất.

Cái gì cơ, để y làm chưởng môn Hiền Môn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.