Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 250: Chương 250




Có lẽ ngày mai sẽ quay về Trung Thiên Quốc, nửa đêm, Lâm Cửu nằm trong lòng Diệt Thiên nhỏ nhẻ trò chuyện với ma đầu, nội dung câu chuyện chỉ là xem xem đặt tên gì cho hài tử.

Nên đặt tên gì cho Tiểu Đoàn Tử đây?

“Họ Lâm đi.” Diệt Thiên nhẹ nhàng xoa xoa lưng nam nhân, hắn vốn không có họ đặc biệt gì, không bằng để hài tử theo họ Lâm Cửu.

“Lâm…được…họ Lâm…” Vừa nỉ non, nam nhân cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Diệt Thiên cúi đầu nhìn Lâm Cửu đã ngủ say, khoé miệng nhếch lên ý cười ấm áp, mấy ngày nay Lâm Cửu đều biểu hiện tinh lực quá mức dư thừa, ngày ngày đều ôm hài tử không buông, có lẽ giờ cũng đã thấm mệt.

Nhưng có thể dự kiến trước được, ngày mai vừa tỉnh dậy, Lâm Cửu lại một lần nữa trở nên dồi dào tinh lực.

Cuộc sống như vậy, ấm áp mà phong phú khiến Diệt Thiên có chút choáng váng, từ trước đến giờ hắn không hề biết hoá ra sự ra đời của một hài tử lại mang đến nhiều cảm giác khác biệt đến cho hai người bọn hắn như vậy.

Hỗn loạn ngày hôm qua, ái hận tình cừu ngày hôm qua dường như đã tiêu tan trong quá khứ, mà trước mắt Diệt Thiên lúc này, là ái nhân đang ngủ say trong lòng hắn, là một Tiểu Đoàn Tử nháo đến mệt đang nằm ngửa ra trong nôi chảy nước miếng, hô hấp đều đều, hơi thở ấm áp, triền triền miên miên bao lấy hắn.

Cư nhiên lại… khiến người ta cảm thấy lười nhác mà phong phú như vậy.

Hắn muốn cho Lâm Cửu, cho hài tử của hai người một cuộc sống an bình, không còn ái hận tình cừu, không còn đao quang kiếm ảnh, không còn lợi ích phân tranh.

Thiên hạ gì đó, chiến tranh gì đó, lúc này đã không cách nào hấp dẫn nổi Diệt Thiên.

Giờ đây cái gì hắn cũng không muốn quản nữa, cái gì hắn cũng không muốn nữa, chấp niệm của ma đầu, chỉ nên dùng trên thân người và vật mà hắn yêu quý, ngay trong màn đêm yên tĩnh này, Diệt Thiên đã quả quyết hạ quyết tâm.

Đợi sau khi Lâm Cửu trở lại Trung Thiên Quốc, hắn sẽ an bài thích đáng tất cả, rồi sau đó hắn sẽ đưa Lâm Cửu trở lại U Cốc từng ở trước kia hoặc là bất luận nơi nào Lâm Cửu muốn đến, như lời hứa đã đáp ứng từ ngày xưa, tiêu dao khoái hoạt một đời một kiếp, không quan tâm đến người khác.

Diệt Thiên nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Lâm Cửu, lẩm bẩm nói: “Con của chúng ta, kêu Lâm Nhàn đi, cái tên tuy bình thường chút, nhưng ta nghĩ, ngươi mong muốn nhất đó là con chúng ta là một người thường, làm người an nhàn, bình yên không ham danh lợi sống hết một đời, đó là tốt nhất.”

“Lâm Nhàn, tự An Chi…”





“An Chi, thích cái tên phụ thân đặt cho ngươi này không?”

“Y nha! Y nha! Y nha ——”

Cơn gió trong lành khẽ lướt qua mặt, trên chín tầng trời, hắc long bay lượn, Tiểu Đoàn Tử lần đầu đứng nơi cao như thế, lần đầu cưỡi trên lưng hắc long căn bản chẳng nghe Lâm Cửu nói, trái lại vô cùng hưng phấn được Lâm Cửu đỡ ở trên người Hắc Long gọi tới gọi lui, hận không thể lập tức cưỡi Hắc Long bay cao thêm chút nữa.

“Tiểu tử thối, cha ngươi đang nói chuyện với ngươi.” Diệt Thiên quay đầu lại một quyền nhẹ nhàng gõ lên đầy Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử có hai người phụ thân, để dễ phân biệt, Diệt Thiên tự cấp cho hắn và Lâm Cửu để phân biệt, sửa xưng hô Tiểu Đoàn Tử với Lâm Cửu là “cha”, xưng hô với Diệt Thiên là “phụ thân”.

“Y nha…” Tiểu Đoàn Tử bị đánh một quyền phẫn nộ giơ cái chân nhỏ lên đá đá về hướng lão ba của nó, chỉ tiếc cái chân nhỏ quá ngắn, còn chưa đủ để đụng tới góc áo Diệt Thiên.

“Tiểu tử thối, muốn đấu với phụ thân ngươi sao? Đợi thêm ba ngàn năm nữa chắc cũng tàm tạm, xem đi, ngươi hiện tại mới lớn cỡ như vầy.” Diệt Thiên làm phụ thân vô cùng “hoà ái dễ gần” vươn tay nhu nhu cái đầu xíu xiu của Tiểu Đoàn Tử, đáng tiếc hai tay hai chân Tiểu Đoàn Tử đều quá ngắn, căn bản không thể với tới góc áo Diệt Thiên.

Lâm Cửu bất đắc dĩ ôm nhi tử đang “khua tay múa chân loạn xì ngậu”, nhìn đôi phụ tử chơi đến vui vẻ cũng không biết nên cười hay nên khóc, chẳng qua, Lâm Cửu chưa từng thấy qua Diệt Thiên cũng có một mặt như vậy, trong lòng thường xuyên cảm thấy cực kì vui mừng, y vốn sợ Diệt Thiên không thích tiểu hài tử.

Diệt Thiên đương nhiên không thích tiểu hài tử, nhưng với điều kiện đó không phải là hài tử của hắn và Lâm Cửu.

Diệt Thiên lúc nào cũng thích trêu đùa Lâm Nhàn, Tiểu Đoàn Tử mỗi lần đều tức giận kêu y y nha nha, như hiện tại vậy, bị Diệt Thiên trêu không có cách nào khác, liền thẳng thắn “ô oa” một tiếng khóc nấc lên, xoay người chui vào lòng Lâm Cửu, bộ dáng đáng thương kia thực là… giả tạo.

Lâm Cửu đau đầu, sao y lại sinh ra đứa trẻ như yêu nghiệt thế này, cái tính này so với phụ thân nó chỉ hơn chứ không kém.

“Được rồi, được rồi, An Chi không khóc, cha giúp con giáo huấn phụ thân, buổi tối không cho phụ thân ngủ, có được hay không?” Lâm Cửu ôm Tiểu Đoàn Tử dỗ dành, Tiểu Đoàn Tử tử nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng Lâm Cửu, bộ dáng bi tình chỉ vào Diệt Thiên, khẽ rên y y nha nha, như là muốn để Lâm Cửu giúp nó giáo huấn Diệt Thiên vậy.

Tiểu Đoàn Tử vẻ mặt đắc ý dào dạt quay đầu lại le lưỡi ra làm mặt quỷ với phụ thân nó.

“Tiểu tử kia.” Diệt Thiên bất đắc dĩ cười, câu tục ngữ vỏ quýt dày có móng tay nhọn có lẽ chính là như vậy đây.

Nếu Lâm Cửu là khắc tinh của Diệt Thiên, vậy Tiểu Đoàn Tử có lẽ chính là tiểu khắc tinh của Lâm Cửu.

“Tiểu tử này không thể cứ để ngươi sủng lên trời.” Diệt Thiên ngồi xuống đối diện Lâm Cửu nói, sau đó đưa tay khẽ vỗ lên cái mông của Tiểu Đoàn Tử, người nọ lập tức trừng mắt Diệt Thiên, cái miệng nhỏ nhắn lại dẩu lên.

“Tiểu tử thối, đừng hôn loạn, cha ngươi là ngươi có thể hôn loạn cắn loạn được sao?” Nói xong, Diệt Thiên liền chìa ngón tay qua, “Muốn cắn thì cắn cái này.”

“Phi phi ——” Tiểu Đoàn Tử rất có phong thái phì nước dãi lên ngón tay Diệt Thiên, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệt Thiên, Lâm Cửu nhất thời nhịn không được nở nụ cười.

Cảm tình của đôi phụ tử này thật đúng là tốt.





“Lần này trở lại Trung Thiên Quốc, chuyện của đám người Hoàng Phủ Thiên Hạ ngươi không cần lo lắng, chuyện cần xử lí ta sẽ xử lí.”

Sau khi về tới Trung Thiên Quốc, Diệt Thiên liền bảo chứng với Lâm Cửu như vậy, lúc Diệt Thiên nói ra những lời này với y, Lâm Cửu liền hiểu ý tứ của Diệt Thiên, đại ma đầu này thực sự chuẩn bị vứt bỏ tất cả mọi thứ rối loạn bên ngoài cùng y li khai hồng trần, giống như lời hứa năm đó, lưu lạc thiên nhai, tiêu dao một đời.

Rốt cuộc Lâm Cửu cũng có thể đợi đến ngày hôm nay, không phải sao?

Tất cả những nỗ lực trước đây của y đều là đáng giá, chỉ cần y yêu ma đầu này, chỉ cần Diệt Thiên yêu y, thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ đi đến bên nhau, mặc kệ dòng sông ngăn cách bọn họ sâu bao nhiêu, mặc kệ ngọn núi chắn ngang bọn họ cao đến mức nào, chỉ cần trong lòng hai người đều chứa đối phương, thì cuối cùng cũng sẽ được bên nhau.

“Ân.” Việc Lâm Cửu có thể làm, chính là chờ đợi ngày nào đó Diệt Thiên dẫn y rời khỏi Trung Thiên Quốc, ngày nào đó, có thể sẽ không phải chờ quá lâu.

Về tới Trung Thiên Quốc, Lâm Cửu vẫn tiếp tục đảm nhiệm chúc vụ lão sư cho thái tử, chỉ là ngày thường lúc giảng bài cho thái tử sẽ mang theo Tiểu Đoàn Tử.

Lúc đầu thái tử rất vui vẻ khi thấy một tiểu bảo bảo khả ái như thế, nhưng qua một thời gian, thái tử có chút sợ hãi tiểu đông tây mới sinh ra chưa bao lâu này.

Giống như ngày đầu tiên Lâm Cửu mang theo Lâm Nhàn cho thái tử xem, trong lòng thái tử dạt dào niềm vui bồng Tiểu Đoàn Tử khả ái, Tiểu Đoàn Tử cười hì hì liền đem bàn tay nhỏ lần lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thái tử, sau đó ở ngay trước mặt Lâm Cửu dùng bàn tay nhỏ sờ soạng… ngực thái tử.

Có thể cái này cũng chưa tính là gì, thẳng đến một lần Tiểu Đoàn Tử cư nhiên học phụ thân nó làm chuyện phụ thân nó vẫn làm với cha nó để làm với thái tử…

“Lâm tiên sinh, bên ngoài có người tìm ngài, nói là cố nhân của ngài.” Một ngày nọ, Lâm Cửu đang giảng bài cho thái tử, Tiểu Đoàn Tử ngồi trong chiếc xe đẩy Lâm Cửu làm cho mút mút núm vú cao su, một đôi mắt to nhìn qua chiếc bút lông bên cạnh, lại nhìn thái tử đang cúi đầu đọc sách.

“Cố nhân? Ngươi biết bọn họ tên là gì không?” Lâm Cửu hỏi.

“Một nam một nữ, nữ tự xưng là Hoả Vũ, nam gọi A Ngưu.” Cung nữ trả lời.

“Hoả Vũ và A Ngưu?” Vừa nghe thấy tên hai người kia, Lâm Cửu lập tức đứng lên, quay đầu lại nói với thái tử, “Điện hạ, ta ra ra ngoài gặp hai vị cố nhân một chút, lập tức trở về.”

Lâm Cửu liếc nhìn tiểu đông tây của y, tiểu đông tây giả vờ ngây thơ tiếp tục mút mút núm vú cao su, Lâm Cửu nghĩ thầm, ra ngoài một chốc như vậy, tiểu đông tây hẳn sẽ không rước lấy phiền phức gì, vì vậy Lâm Cửu liền đi cùng cung nữ ra ngoài.

Không phải là tiểu đông tây có thể gặp chuyện không may hay không, mà là tiểu đông tây có thể gây phiền phức…

Lâm Cửu hiểu rất rõ tính cách đứa con này của y, có cái kiểu không kiêng nể gì và làm xằng làm bậy y của Diệt Thiên, oa oa tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng không phải người thường, mới vài tháng tuổi sắp đã học được bước đi, còn chưa tính, tiểu đông tây còn sở hữu năng lực người phàm không thể có.

Tỷ như năng lực có thể khiến người ta không thể nhúc nhích, đây cũng là căn nguyên của bi kịch thiếu chút nữa xảy ra với thái tử, sau khi Lâm Cửu rời đi, Tiểu Đoàn Tử lập tức vẻ mặt thiên chân vô tà ngậm núm vú nhìn về phía thái tử…

Sau đó đợi đến khi Lâm Cửu trở về, Lâm Cửu quả thật không thể tin nổi mình nhìn thấy cái gì, đứa con của mình đang ngồi dưới đất trong tay cầm bút lông, vị thái tử đáng thương nào đó y phục trên người đều bị đốt thành tro mà lại không thể nhúc nhích, mắt mở trừng trừng nhìn Tiểu Đoàn Tử “hành hung” mình.

“An Chi! Ngươi học ai cái này!”

Lúc thái tử thiếu chút nữa đánh mất “trinh tiết”, Lâm Cửu mới ra bên ngoài có một lát vừa vào đã phát hiện đứa con này của y đang cầm bút chuẩn bị hành hung thái tử.

“Phụ thân… cha…” Tiểu Đoàn Tử cuối cùng cũng học được cách nói, nhưng Lâm Cửu lại có một loại cảm giác tan vỡ, trời ạ, tiểu gia hoả bình thường toàn học những cái thứ loạn thấy bát tao gì thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.