Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 269: Chương 269




Xích Thổ Đại Địa đã không còn Lâm Cửu và Diệt Thiên, tựa hồ đột nhiên an tĩnh hơn rất nhiều.

Hoa Tư ngoài ý muốn phát hiện Diệt Thiên – nam tử thủ đoạn quyết tuyệt mà lãnh khốc này quả thực đủ dứt khoát, bọn họ vốn tưởng rằng Diệt Thiên đột nhiên biến mất sẽ làm cho một vài thế lực mất đi khống chế của Diệt Thiên mà nhân cơ hội quấy rối, nhưng Diệt Thiên đã đáp ứng Lâm Cửu cùng nhau quy ẩn nên khoảng thời gian đó đã đối phó xong hết tất cả chuyện này.

Vì vậy lúc bọn Hoa Tư đi tới Tội Ác Quốc Gia liền phát hiện đội quân tử vong đã biến thành một đống bụi bặm, Tử Thành từng đại biểu cho ma niệm và oán khí của U Minh cũng vĩnh viễn ngủ say dưới tầng tầng cát dày không có ngày tỉnh lại.

Thế giới này, dường như đột nhiên trở nên thật an tĩnh, khiến không ít người có chút trở tay không kịp.

Không ai biết Diệt Thiên và Lâm Cửu cùng với hài tử của hai người đi nơi nào, nhưng Nghiệp Hoả vẫn kiên trì cho rằng Diệt Thiên và Lâm Cửu đã trở về thế giới trước kia mà Chí Thiện từng sống.

Nếu Diệt Thiên và Lâm Cửu thực sự cùng nhau tới một thế giới khác, vậy kì thực cũng là chuyện tốt, phiến Xích Thổ Đại Địa này đầy rẫy những ràng buộc quấn lấy Diệt Thiên và Lâm Cửu, vĩnh viễn triệt để li khai Xích Thổ Đại Địa, coi như đã chém đứt hết những ràng buộc này.

Chỉ khổ những người ở lại, còn phải thay Diệt Thiên và Lâm Cửu thu thập tàn cục.

Ngày đó, trong miếu, sau khi Diệt Thiên và Lâm Cửu biến mất, Hoàng Phủ Thiên Niên dẫn theo Hoàng Phủ Thiên Hạ đã trở nên điên điên ngây ngốc trở về Hoàng Phủ Đế Quốc, cho dù Hoàng Phủ Thiên Hạ làm rất nhiều chuyện không nên làm, nhưng dù sao cũng là bào tỷ của Hoàng Phủ Thiên Niên, Hoàng Phủ Thiên Niên chung quy vẫn không thể vứt lại Hoàng Phủ Thiên Hạ một mình ở Trung Thiên Quốc.

Dù sao Hoàng Phủ Thiên Hạ hiện giờ cũng chỉ còn là một nữ nhân ngốc ngốc, quãng đời còn lại cũng phải vượt qua trong hoàng cung.

Phát điên đến ngơ ngẩn còn có một người nữa, đó chính là người cùng bị trói chặt trên cột như Hoàng Phủ Thiên Hạ – Trần Khôi, nam tử đáng thương đáng trách này còn điên ngốc triệt để hơn cả Hoàng Phủ Thiên Hạ, hoàn hoàn toàn toàn sống trong giấc mộng của chính mình.

Hoa Tư biết chấp nhất của Trần Khôi với Diệt Thiên không phải người bình thường có thể lí giải, có trách thì trách Trần Khôi không hiểu cách buông tay, cũng không hiểu cái gì là tình yêu thực sự.

Trần Khôi chỉ muốn nhìn thấy Diệt Thiên và Lâm Cửu xa nhau mà thôi, nam tử này cho đến giờ vẫn chưa từng nghĩ muốn giết Diệt Thiên, khi y ở ngoài pháp trận thấy Diệt Thiên vì Lâm Cửu mà đâm kiếm vào ngực mình thì y sớm đã hối hận rồi, nhưng hối hận có tác dụng sao? Kết quả cuối cùng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệt Thiên mất đi nhiệt độ cơ thể, nằm trong lòng Lâm Cửu đã khóc đến thất thanh mà chết đi.

Diệt Thiên đã chết, Trần Khôi thuỷ chung vẫn nghĩ y đã tự tay hại chết đại sư huynh y yêu nhất, đã giết… Diệt Thiên…

Vô vọng lúc đó, hối hận lúc đó, cuối cùng đều biến thành điên và ngốc không thể trị hết.

Khi mà hiện thực quá tàn khốc, mọi người dường như đều lựa chọn trốn tránh trong giấc mộng của mình, cứ sống mơ mơ màng màng có lẽ cũng tốt ha.

Hoàng Phủ Thiên Niên đưa đi là bào tỷ Hoàng Phủ Thiên Hạ, Hoa Tư thì dẫn đi người dù sao cũng là tiểu sư đệ của y – Trần Khôi, mà đồng hành cùng bọn họ còn có người vừa tỉnh lại, có thể gọi là “Lâm Cửu thực sự”.

Hoa Tư từng cho rằng Lâm Cửu này sẽ theo Hoàng Phủ Thiên Niên trở về, nhưng ngoài ý muốn chính là Lâm Cửu này sau khi tỉnh lại dường như đã thay đổi hoàn toàn thành con người khác, không còn là tên ăn chơi trác táng hồ đồ mà ngỗ nghịch, mà toàn tâm toàn ý muốn theo Hoa Tư trở lại Hiền Môn học tập, Lâm Cửu này nói rằng, y ở trong giấc mộng rất dài rất dài được một bạch y tiên nhân chỉ dẫn, sau này phải một lòng hướng thiện, lấy việc truyền bá tri thức Hiền Môn làm nhiệm vụ của mình.

Đối với việc này, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không nói gì thêm.

Mặc dù Lâm Cửu vẫn là diện mạo đó chưa từng thay đổi, nhưng đối với một vài người mà nói, thiếu đi linh hồn người kia, tất cả liền không còn như cũ.

“Nhị sư huynh, chúng ta phải về Hiền Môn rồi sao, đệ rất nhớ đại sư huynh, không biết đại sư huynh có ở Hiền Môn hay không… Nếu như đệ đi tìm đại sư huynh, huynh ấy có thể chê đệ phiền hay không nhỉ?”

Ánh dương quang vẫn xán lạn như trước, bầu trời vẫn xanh thăm như xưa.

Trần Khôi không còn mặc y phục màu tro nữa, mà đã thay đổi một thân trắng noãn, đứng dưới bầu trời xanh và ánh nắng vàng, khi thì ngây ngây, lúc lại ngốc ngốc, vừa cười vừa nói chuyện.

Hoa Tư cười cười, đã thật nhiều năm y chưa nhìn thấy vị tiểu sư đệ này của mình nở nụ cười, thật không ngờ lúc này nhìn thấy nụ cười của Trần Khôi, lại là sau khi Trần Khôi đã điên điên ngốc ngốc.

“Đương nhiên là không, đại sư huynh sẽ không chê đệ phiền, đại sư huynh nhất định cũng rất nhớ đệ.” Một lời nói dối tốt đẹp, cũng chỉ tồn tại trong thế giới hư ảo, nhìn tiểu sư đệ trên mặt dạt dào nụ cười hạnh phúc, Hoa Tư lại cảm thấy lòng chua xót đến khó hiểu.

Đáng tiếc chính là, trong thế giới của ái tình chưa từng có tình yêu bố thí.

“Lừa y như vậy có được không, đầu chỉ là vài lời nói dối và biểu hiện giả tạo mà thôi.” Nghiệp Hoả ôm hai tay đứng cạnh Diệt Thiên, nam tử tính cách tương tự Diệt Thiên từ trước đến giờ cũng không thiếu lãnh khốc và tàn nhẫn, có thiếu thì cũng chỉ là nhân từ và khoan dung, mà cho tới bây giờ Nghiệp Hoả vẫn không cảm thấy có gì không tốt.

“Y đã… như vậy rồi a.” Hoa Tư bất đắc dĩ thở dài, không quay đầu lại mà tự nhiên đưa tay kéo tay nam tử bân cạnh, nắm lấy sít sao.

“Làm gì vậy?” Trong lời nói có chút không vui, tuy rằng Nghiệp Hoả khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không đẩy tay Hoa Tư ra.

“Đưa ngươi về Hiền Môn.” Khoé môi nhếch lên nụ cười, Hoa Tư dịu dàng mà kiên định nói.

Nghiệp Hỏa hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, tay vẫn bị Hoa Tư kéo, kéo đến gắt gao.

Ái tình là gì chứ?

Từ trước đến giờ Nghiệp Hoả vẫn luôn cười nhạt khinh thường ái tình, nhưng có lẽ tận mắt nhìn thấy hai người bằng hữu tốt nhất của hắn dù nghìn năm luân hồi vẫn không chia không lìa như thế, cho dù là chết cũng phải quyết tâm bi tráng cùng một chỗ, đột nhiên Nghiệp Hoả cảm thấy trong sinh mệnh của mình khuyết thiếu rất nhiều kích – tình.

Có đôi khi, sinh mệnh yếu ớt đến mức khiến người ta cảm thấy bi ai.

Mặc kệ Hoa Tư đang kéo tay hắn lúc này có phải là người nam nhân hắn nên gặp, nên sống cùng hay không, Nghiệp Hoả đều cảm thấy không quan trọng, cho dù phía trước có là vách núi vạn trượng thì cũng phải nhảy ha, bằng không thì cả đời cũng chỉ giậm chân tại chỗ, đến tận tử vong.

Tâm tư như vậy, có lẽ cũng giống với Hoa Tư đi.

Hoa Tư, Lâm Cửu, Trần Khôi, còn có một Nghiệp Hoả đang hướng về Hiền Môn trong phía Thiên Đế Thành Trung Thiên Quốc, việc cần làm trong tương lai của bọn họ còn rất nhiều.

Ngày đó, người còn lại chỉ có Tây Sa Thương Hải và địa ngục Long thái tử, Tây Sa Thương Hải tương đối đáng thương, lúc y tỉnh lại thì người đã nằm trên giường, trước khi y phát cuồng đánh chết địa ngục Long thái tử, Long thái tử đã vội vã tường thuật lại hết thảy những gì đã phát sinh trong miếu sau khi Tây Sa Thương Hải hôn mê.

Mặc dù, địa ngục Long thái tử có tăng thêm chút về cái nhìn của cá nhân hắn, ví như y trực tiếp mà khẳng định Lâm Cửu và Diệt Thiên không chết, mà cùng với hài tử của bọn họ đi tới một thế giới khác để hưởng lạc.

Dù là lời nói dối, địa ngục Long thái tử cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ nam nhân này thoải mái tiêu sầu, mà không phải là một Tây Sa Thương Hải nhíu mày lo lắng.

Ái tình thực sự là chết tiệt ——

“Ngươi là nói… Lâm Cửu và Diệt Thiên, cùng với hài tử của bọn họ đều biến mất? Đi đến thế giới mà Chí Thiện đã từng sống?” Ngồi trên giường, Tây Sa Thương Hải có chút ngây ngây hỏi.

“Thực sự, không tin ngươi đi hỏi mấy đoá xú liên hoa khác mà xem, bọn họ đều có thể làm chứng!” Địa ngục Long thái tử gật đầu như giã tỏi, vấn đề này Tây Sa Thương Hải đã hỏi không dưới năm lần.

Tây Sa Thương Hải gật đầu, ngồi ở đầu giường hai mắt xuất thần nhìn phương xa, lẩm bẩm vài lời không rõ: “Như vậy cũng tốt… rất tốt…”

“Ta cũng cảm thấy rất tốt.” Địa ngục Long thái tử chen chúc vào ngồi cạnh Tây Sa Thương Hải, vươn tay ôm lấy, kéo đầu Tây Sa Thương Hải tựa lên vai mình, “Bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta cũng có cuộc sống của chúng ta, quá khứ đều đã qua đi, những cái cần xem ngươi đều đã xem hết, có thể làm cũng đã làm, nhưng chuyện khác của bọn họ không cần nghĩ nữa.”

Hiếm khi Tây Sa Thương Hải không giãy dựa tựa vào vai Long thái tử, khẽ nhắm mắt lại.

“Ngươi định lúc nào thì quay về địa ngục?” Tây Sa Thương Hải nhẹ giọng hỏi, thân thể dần dần trượt xuống lòng Long thái tử, hoá ra cảm giác được ôm cũng rất tốt, ấm áp mà khiến người ta cảm thấy kiên định.

“Không trở về nữa, ở cùng ngươi.” Địa ngục Long thái tử vươn tay ôm chặt nam nhân trong lòng, hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ yêu một nam nhân như vậy, đã thế lại còn là một nam nhân tính tình nóng nảy thô ráp.

Tây Sa Thương Hải rất thoả mãn mà gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy phụ thân ngươi định thân cho ngươi, ma nữ gì gì kia thì sao?”

“Từ bỏ, ta chỉ muốn một mình ngươi, không kết hôn cùng ma nữ gì gì đó.” Long thái tử đáp.

Tây Sa Thương Hải lại hỏi: “Vậy tương lai ngươi kế thừa địa vị lão đại ở địa ngục của phụ thân ngươi, đến lúc đó nghe ai?”

“Nghe lời ngươi, cái gì cũng nghe theo ngươi hết!” Long thái tử cảm thấy mình càng ngày càng đáng thương, nhưng vì sao hắn lại đáp đến hài lòng như vậy chứ? Đây là số mệnh a!

Tây Sa Thương Hải thoả mãn gật đầu, như một vị… nữ vương.

Có thể đoán trước được, trong tương lai địa ngục sẽ nghênh đón một vị nam nhân bạo quân tình tình vô cùng tồi tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.