Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 57: Chương 57




Cẩu hoàng đế không an ổn ở trong cung, lại chạy đến Ân Đô thành làm gì?

Trở lại viện, sau khi dược hiệu của biến hình đan biến mất Lam Cửu đã khôi phục lại nguyên dạng, đang ngâm mình trong dục dũng, thưởng thức miếng ngọc bội oánh nhuận trong tay, nam tử sau một phen khổ tư không có kết quả đã ném chuyện này qua đầu, dù sao hoàng đế muốn đi nơi nào cũng chẳng liên quan gì đến y, cho dù biết hoàng đế vì sao xuất hiện ở Ân Đô thì với y có tác dụng gì.

Nói không chừng hoàng đế kia chẳng qua là lén lút đến xem đấu thú trận mà thôi, trong Hoàng Thành không phải không cho phép mở đấu thú tràng sao?





Trong bao sương Đấu Thú Cung, tất cả thị nữ đều bị điều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ít ỏi vài người.

Trong đó có một nam tử trẻ tuổi sắc mặt đạm mạc, bộ dạng anh tuấn, thần thái ổn trọng ngồi ở giữa, bốn phía góc phòng mấy hắc y nhân đứng như những cái bóng, nếu không quan sát kĩ càng có lẽ sẽ không ai phát giác ra trong góc có người.

Nâng chén trà nên chậm rãi nhấp một ngụm hương trà, nam tử cử chỉ thần thái so với những người cùng lứa tuổi đã thành thục rất nhiều lẳng lặng nhìn đấu thú tràng, người của Hoàng Phủ Đế Quốc phần lớn đều có di phong*(~~tập tục) thượng võ, Hoàng Phủ Thiên Niên làm hoàng đế đương triều tuy rằng từ khi đăng cơ đến giờ vẫn mưu cầu chấn hưng văn phong, nhưng trong xương cốt vẫn thuần tuý là một người Hoàng Phủ.

Vì sự dã man và máu me của đấu thú trận nên trong Hoành Thành của Hoàng Phủ Đế Quốc không cho phép mở đấu thú cung, chẳng qua là ai cũng không biết, hoàng đế bệ hạ bình thường trước quần thần nhìn như thần bí uy nghiêm, bất cẩu ngôn tiếu*( tính cách nghiêm túc, nói năng cẩn trọng) kì thật thường xuyên lén chạy đến xem đấu thú trận.

Nhiều năm trước khi hắn vẫn còn là hoàng tử đã từng theo mấy huynh trưởng tới Ân Đô chơi, Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách hiện tại, cũng từng là tứ hoàng huynh của Hoàng Phủ Thiên Niên chính là một người rất thích xem đấu thú trận, khi đó có hắn, hoàng huynh Hoàng Phủ Thiên Hách, hoàng muội còn có cả người kia…

Trong mắt Hoàng Phủ Thiên Niên lộ ra một tia cười khổ, tại sao hắn lại đột nhiên nhớ tới người kia, chẳng lẽ là bởi vì tần phi trong hậu cung của hắn đều không đẹp như người ấy sao? Hay là bởi vì có liên quan đến việc tới Ân Đô?

Vài năm trước mấy người bọn họ lén chạy vào trong chùa lúc ấy vẫn còn hương khói tràn ngập, ai cũng không biết khi đó Hoàng Phủ Thiên Niên thoạt nhìn như một thiếu niên ổn trọng thế nhưng lại thừa dịp lúc người ta không chú ý giấu ngọc bội ra phía sau tượng phật, khi đó Hoàng Phủ Thiên Niên đã cầu một điều trước tượng phật, hiện tại sau nhiều năm, hắn đã đạt được nguyện vọng nên quay về nơi này.

Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Thiên Niên không khỏi nhớ tới nam nhân hắn ngẫu nhiên gặp trong miếu nọ.

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi, khoé miệng Hoàng Phủ Thiên Niên giương lên một ý cười nhàn nhạt, một hồi gặp gỡ tình cờ coi như là thu hoạch ngoài ý muốn trong lần xuống Ân Đô này.

Bên ngoài đấu thú tràng bắt đầu ầm ầm náo nhiệt, hai dã thú tiến vào trận chung kết đã lần lượt tiến vào trong đấu thú tràng, một con thối miêu ngoại hình xinh xắn đáng yêu, còn có một con bạch hồ ly ba đuôi.

“Tam vĩ hồ?” Hoàng Phủ Thiên Niên vừa mới tới Ân Đô mấy ngày nay, trong cung sự vụ bận rộn, hắn cũng chỉ có thể đến xem trận chung kết mà thôi, đối với chuyện xảy ra ở đấu thú cung mấy ngày trước cũng không rõ lắm, chẳng qua không biết vì sao, lúc nhìn thấy Tam vĩ hồ li ánh mắt lại hàm chứa một tia ý cười như đã hiểu.

Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn một con dã thú khác trong đấu thú tràng, một con hắc miêu nho nhỏ?

Đấu thú trận năm nay có vẻ rất thú vị a, Hoàng Phủ Thiên Niên khó có được lộ ra nụ cười mỉm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.