Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 73: Chương 73




Sau khi hàn huyên được một lát, Hoàng Phủ Thiên Hách nhanh chóng sai người thay Thánh Giả Tiếu Thiên, cũng chính là Đại ma đầu Diệt Thiên an bài phòng ở, gian phòng của Diệt Thiên nằm ngay bên cạnh Lâm Cửu, Lâm Cửu thân là sư đệ chủ động vì vị hảo sư huynh này của y mà dẫn đường.

Cửa phòng vừa đóng, xác định bên cạnh không ai theo dõi nghe lén, Lâm Cửu xoay người trông thấy Diệt Thiên đi đến bên giường vừa xem xét gian phòng, thối mặt lập tức sải bước tiến đến, một chưởng chụp lên lưng Diệt Thiên, không vui nói: “Được a, cư nhiên lại giấu ta nhiều chuyện như vậy, ngươi không phải là đại ma đầu sao, thế quái nào mà lại đột nhiên biến thành Thánh Giả Tiếu Thiên gì gì đó.”

“Đại ma đầu cũng được, Thánh Giả cũng thế, chẳng qua chỉ là danh hiệu mà kẻ khác cấp cho thôi.” Diệt Thiên mỉm cười nói, ý cười trên mặt cho thấy nội tâm vui vẻ của nam nhân, như là chứng kiến bộ dáng sửng sốt của Lâm Cửu làm cho hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

Lâm Cửu liếc mắt khinh bỉ, một nắm đấm liền trực tiếp hướng lên đầu Diệt Thiên đánh đến, người sau lập tức tiếp được nắm tay nhuyễn nhuyễn, không chút lực đạo, không giống như muốn đánh người, mà ngược lại giống như muốn đánh – yêu của Lâm Cửu, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, Lâm Cửu lập tức bị Diệt Thiên đẩy ngã lên giường.

Một trận đầu váng mắt hoa, thân thể đã nằm trên chiếc giường mềm mại, Lâm Cửu vừa mới ngẩng đầu trợn mắt, hé ra gương mặt khiến kẻ nào cũng phải động tâm phản chiếu trong mắt hắn, gần như vậy, rõ ràng như vậy.

Lâm Cửu bị Diệt Thiên đặt lên giường, trái tim Lâm Cửu thịch thịch thịch đập liên hồi, mỗi nhịp đập đều như trong ngực có một chiếc trống to đang liều mạng đánh, đinh tai nhức óc.

Lâm Cửu nuốt nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Làm cái gì?” Vốn muốn hung hăng đặt câu hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền mất đi ba phần khí thế khiến người ta nghe cứ như là lời mời mọc vậy, Lâm Cửu hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, khẩn… khẩn trương cái cái gì a!

Khoé miệng nhếch ý cười nhợt nhạt, Diệt Thiên híp mắt nhìn nam tử thân tâm có chút khẩn trương quá mức, nói: “Ngươi không hỏi ta.”

“A?” Đầu óc Lâm Cửu bắt đầu trở nên trì độn, mãi mới hiểu được lời nói của Diệt Thiên là có ý tứ gì, y đáp: “Ta nào biết ngày trước ngươi chính là… chính là một tên thần côn siêu cấp lớn.”

“Thích không?” Diệt Thiên cười cười, thản nhiên hỏi.

“Thích cái gì?” Lâm Cửu hỏi, nhìn nam tử đang càng ngày càng tiến lại gần mình, hai mắt trừng lớn đến mức như muốn lòi ra.

Diệt Thiên tiền gần nam tử, đến tận lúc khoảng cách giữa chóp mũi với chóp mũi hai người không quá mười li*(= 10 cm) mới ngừng lại, mái tóc trắng mềm mại của Diệt Thiên rủ xuống khuôn mặt Lâm Cửu, lại giống như một tấm mành trắng ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ còn có hắn cùng y, thi thoảng một vài sợi tóc lướt qua hai má Lâm Cửu, mang đến cảm giác ngưa ngứa động lòng người.

“Thích… ta ở bên cạnh ngươi, cách ngươi gần như vậy.” Diệt Thiên nhẹ nhàng nói, đôi mắt trong suốt lại có vẻ thâm trầm chầm chậm đảo qua khuôn mặt Lâm Cửu, đem mỗi một biểu tình dù rất nhỏ trên gương mặt Lâm Cửu đều thu hết vào đáy mắt.

“Nói… nói bậy bạ gì đó!” Cho dù trong lòng y thừa nhận thích Diệt Thiên đối với mình như vậy, nhưng Lâm Cửu kiên quyết tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt Diệt Thiên.

“Vậy sao? Ta tưởng rằng ngươi thích….” Mang theo ngữ khí tựa như tiếc hận, Diệt Thiên từ từ tạo ra khoảng khách giữa hai người, đến tận lúc hắn từ trên người Lâm Cửu đứng lên, sau đó tựa như chưa từng phát sinh ra chuyện gì đi xung quanh phòng bắt đầu thăm quan.

Lâm Cửu mới từ trên giường ngồi dậy, trông thấy bộ dáng thong dong của Diệt Thiên, trong lòng nhịn không được cảm thấy có chút khó chịu và tức giận, về phần nguyên nhân y cũng không rõ, tóm lại chính là khó chịu.

“Ta đi tìm Hoàng Phủ Thiên Hách!” Bỏ lại một câu, Lâm Cửu liền bước ra ngoài, thối ma đầu này cũng dám trêu trọc y, thật sự rất đáng giận!

Lâm Cửu hoàn toàn không biết hành vi này của mình trong mắt người ngoài, giống như là hành động tuỳ hứng cố ý muốn làm cho một tên ma đầu nào đó sinh khí ăn dấm chua.

“Lâm Cửu.” Diệt Thiên gọi Lâm Cửu lại.

“Cái gì?” Nam tử nào đó đã bước đến cửa lại nhìn không được dừng cước bộ.

“Ngươi biết hôn môi không?” Diệt Thiên thản nhiên hỏi.

Lâm Cửu quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi liền lập tức trả lời: “Đương nhiên biết!” Nhìn ánh mắt khoé miệng Diệt Thiên lộ ra ý cười có vẻ không tin, nam tử trong lòng buồn bực, nghĩ đến sự thất thố vừa rồi của mình, cần phải vãn hồi lại một ván, lập tức nhướn mi, nói: “Nếu không tin tới đây thử xem?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.