Đệ nhị quyển – Hoàng thành phong vân
“Ta giục ngựa qua Giang Nam,
Vào lúc dung nhan ngày mùa như đóa sen nở rộ lại tàn.
Gió Đông chưa đến, thì bông liễu tháng ba chưa tung bay,
Thì lòng nàng như tòa thành nho nhỏ vắng lặng.
Nếu con đường đá xanh về chiều
Tiếng chân chưa vọng, thì màn xuân tháng ba chưa vén mở,
Thì lòng nàng như song cửa be bé khép kín.
Vó câu rầm rập của ta là sai lầm mỹ lệ.
Ta không phải người về, mà là khách qua đường…”
(Đây là bài “Thác ngộ” (sai lầm《错误》của tác giả Trịnh Sầu Dư, lời dịch ta tạm paste từ bên nhà quynhhnkido.blogspot.com/hai009/06/thac-ngo.html ^^)
Cỏ xanh tươi tốt, ngày hè tiếng côn trùng kêu ran rả rích, vó ngựa lộc cộc lộc cộc trên con đường tiến về Hoàng Thành, gió phần phật thổi lay động hàng cây hai bên đường, giờ phút này không phải là dương xuân tam nguyệt, ngươi cũng không phải nữ tử chờ trượng phu trở về, mà ta cũng chỉ là một khách qua đường trở về nhà mà thôi.
Giống như có chút mâu thuẫn cùng phức tạp, nhưng lại rất hợp với tâm tình của Lâm Cửu lúc này.
Nghĩ đến phải về Hoàng Thành, nghĩ đến sẽ được gặp mọi người trong Lâm gia, nghĩ đến sẽ lại đụng phải những người trong cung đó, tâm tình Lâm Cửu nhất thời có chút phức tạp, vừa vui vẻ, lại vừa phiền muộn.
Phiền muộn a phiền muộn…
“Haiz…”
Dựa vào chiếc xe ngựa rộng rãi trang sức đẹp đẽ quý giá, Lâm Cửu hưởng thụ loại phục vụ xa xỉ bậc nhất thế gian: “Ôi —— thắt lưng, thắt lưng như muốn đứt đôi rồi, nhẹ tay chút!”
Một đôi bàn tay trắng nõn tái nhợt ở trên hông Lâm Cửu trên dưới xoa bóp, nhẹ nhàng day day, cho dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm giác được đầu ngón tay lành lạnh của người này, lực đạo vừa đủ, nơi ấn vào không biết có phải là huyệt vị gì hay không, mỗi lần đầu ngón tay nhấn xuống đều khiến cho Lâm Cửu như được bay lên thiên đường.
Thối ma đầu này không chỉ có võ công cao cường mà hoá ra tay nghề mát xa cũng không hề kém cạnh a.
Giờ phút này chỉ có hai người ở trong chiếc xe ngựa rộng rãi, Lâm Cửu lười biếng dựa vào lương tịch*(loại chiếu dùng trong mùa hè) hưởng thụ tay nghề mát xa của Diệt Thiên.
Hôm qua y nhất thời hứng khởi mà hỏi Diệt Thiên có thể sinh hài tử không, sau đó đã bị “chiếu cố” một chút, kết quả sáng ngày hôm sau, thấy người khác còn phải giả bộ thẳng thắt lưng không việc gì, nhưng thực tế xương cốt của y đều đã như muốn tan ra, tuy nói thân thể có thể chất của cực thánh sẽ rất mau khỏe, nhưng dù sao cũng là người, làm sao chịu nổi việc gây sức ép kiểu này chứ.
Ma đầu quả nhiên là ma đầu, các phương diện đều có một tay a!*(ý anh là phương diện nào cũng biết cũng giỏi. ^^)
Cũng may Diệt Thiên coi như còn có chút lương tâm, sau khi lên xe ngựa liền giúp y xoa bóp.
“Diệt Thiên ngươi thật sự chưa từng chạm qua nữ nhân sao?” Mệt y trước kia còn tưởng rằng Diệt Thiên là một Đại ma đầu đặc lập biệt hành* không rành chuyện hồng trần, nhưng đủ chuyện ngày hôm qua khiến Lâm Cửu thay đổi triệt để ấn tượng với Diệt Thiên, người kia rõ ràng là một tên phúc hắc mà.
(*Đặc lập độc hành: người có ý chí cao, sáng suốt luôn luôn độc lai độc vãng khác hẳn người thường)
“Từ sau khi tu hành.” Dừng động tác trên tay, Diệt Thiên ngồi xuống bên cạnh, Lâm Cửu nhanh chóng ngồi dậy tựa vào người nam nhân, kì thật ngẫm lại cũng đúng, bộ dạng Diệt Thiên không xấu, nói như thế nào cũng được cho là thượng đẳng, minh thì có hoa khôi chủ động hiến thân, người ngầm chủ động chỉ sợ cũng có không ít.
Nam nhân như vậy, sao có thể là một người không hiểu chuyện tình ái chứ, Lâm Cửu hậu tri hậu giác nghĩ thầm, y quả nhiên có rất nhiều “tình địch” mà sau đó hậu quả chính là… ai…
Nghĩ đến đây trong đầu Lâm Cửu hiện ra một người: “Trần Khôi cùng ngươi lên Bắc Quốc, vậy y cũng theo ngươi trở lại?”
“Có lẽ.” Đoán được trong lòng Lâm Cửu đang suy nghĩ cái gì, Diệt Thiên khẽ liếc nhìn nam tử: “Ta không ngại ngươi ăn dấm chua.”
Lam Cửu lập tức ném cho hắn một cái liếc xéo: “Xìi, tự luyến quỷ.”
Có điều không cần nghĩ cũng biết, loại người giống Diệt Thiên thế này nhìn như lãnh đạm kì thật là một nam nhân tâm cao khí ngạo làm sao có thể dễ dàng coi trọng một người, nếu mình không phải do cơ duyên xảo hợp có được cực thánh chi thể có thể cùng Diệt Thiên cùng đứng cùng ngồi, chỉ sợ Đại ma đầu này cũng sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn mình một cái.
Nhưng Lâm Cửu còn chưa nhàm chán đến mức đi hỏi Diệt Thiên mấy câu hỏi linh tinh không dinh dưỡng kiểu như: “Nếu ta không có cực thánh chi thể ngươi còn yêu ta không?”
“Diệt Thiên ngươi nói toạ kị tương xứng với Hắc Long là cái gì nha?” Lâm Cửu lúc này mới nhớ tới lời nói tối qua của Diệt Thiên, nói không hiếu kì, đó là nói dối.
“Hoả Phượng Hoàng.” Ma đầu nào đó thản nhiên nói.