Cửu Thiên

Chương 7: Chương 7: Không bao giờ làm nô!




Dịch: Cửu Dao

Biên: VoMenh

Phương Quý nằm mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu.

Hắn cảm giác mình đã bước vào một thế giới bóng tối vĩnh hằng. Nơi đây tựa như là một hầm băng, vô cùng lạnh giá; thậm chí ý thức của hắn cũng bị đông cứng, vĩnh viễn rơi vào tĩnh mịch. Ngay lúc ý thức chợp tắt, hắn bỗng nhiên thấy được rất nhiều cảnh tượng lạ lùng. Đó là một quốc gia với tiên nhân bay lượn khắp nơi, bọn họ lại cúi đầu triều bái mình. Sau đó, hắn trông thấy một chiến trường rộng lớn với đao quang kiếm ảnh đan xen, núi lở đất vùi, thậm chí bầu trời cũng bị đánh phá thành từng lỗ thủng khổng lồ cùng với tiên hỏa ngùn ngụt từ thiên ngoại rơi xuống.

Trong lúc mơ màng, hắn lại thấy mình quay lại Ngưu Đầu thôn.

Ở đây, hắn ngày ngày đều có thể nhìn thấy được lão thôn trưởng mập mạp đang cười híp mắt, còn có gã Trương tú tài trong bộ trang phục màu xanh nhạt, vẻ ngoài đứng đắn nhưng hay thập thò nhìn lén Hoa góa phụ tắm rửa. Hắn còn thấy được lão mù họ Chu mang vác túi đồ nghề coi bói sau lưng với một bụng đầy những câu chuyện về thần tiên, ma quái. Tên nhãi này lại thấy Hoa góa phụ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi khắp nơi dụ dỗ nam nhân, cùng với Hồng Bảo Nhi buộc hai bím tóc sừng dê đang gặm kẹo hồ lô mà nước miếng chảy ào ào...

Trong khi ý thức của Phương Quý sắp bị mất đi thì hắn bắt đầu cảm giác cơ thể dần ấm lên.

Hắn cảm giác như có dòng nước ấm phảng phất đang từ bụng dâng lên, dần dần lan tỏa khắp toàn thân. Nó dồn ép cái lạnh quanh người mau chóng rời đi, cũng làm cho hắn dần dần tỉnh lại từ bóng tối vô tận, vô số ảo ảnh cũng bắt đầu mờ dần rồi biến mất.

Hắn nghe như có ai đang nói gì đó, rồi từ từ mở mắt ra: “Tên tiểu tử này đúng thật là mạng lớn...”

Phương Quý nhìn quanh liền thấy mình đang nằm trên giường lớn, trong một căn phòng nào đó và trên người đắp cái chăn thật dày. Hắn thấy lão bà áo đen trên mặt mang đầy vẻ áy náy và Thanh nhi cô nương vẻ mặt băng sương đang đứng cạnh giường, còn có Tiểu Lý đang ngồi bên mép giường vẻ mặt đầy vẻ vui mừng kinh ngạc, vẫn còn có lão đạo sĩ áo lam đang đứng đằng xa.

“Không phải mạng hắn lớn, mà là mạng hắn tốt.”

Đạo sĩ áo lam thấy hắn tỉnh lại liền yên tâm, cười lạnh nói: “Cổ Thông lão quái dùng bảy ngày bảy đêm, không biết hao tốn bao nhiêu dược liệu quý hiếm mới luyện ra được viên Dưỡng Tức Đan này, liền cho hắn ăn, chỉ sợ người chết cũng có thể sống lại được...”

Nghe khẩu khí này, hình như là có chút ghen tị.

“Đứa bé này đã cứu tiểu thư, đương nhiên phải nên như thế...”

Tỳ nữ Thanh nhi lạnh nhạt nói một tiếng, không chừa lại chút mặt mũi nào cho tên đạo sĩ.

Tên đạo nhân cũng không dám nổi giận, chỉ là chắp tay nói: “Nếu hắn đã tỉnh lại, lão phu cũng nên đi bẩm báo lại với công tử ngay!”

“Lão già khốn kiếp này....”

Phương Quý còn đang mơ màng, mắt thấy tên đạo sĩ kia sắp đi mất, bỗng nhiên lúc này mới nhận ra hắn.

Đây không phải là lão đầu suýt chút nữa dùng một tay đập mình xém chết hay sao?

Sinh tử đại thù, làm sao có thể không tức giận?

Lão đạo nhân nghe hắn chửi mình như vậy suýt chút té ngã nhào, nhất thời mặt mày xanh mét. Nếu là Tần tiểu thư hoặc bà lão áo đen cùng tỳ nữ áo xanh chửi mình thì còn có thể nhịn, nhưng bằng vào lai lịch của tên tiểu tử này thì lấy thân phận gì mà dám chửi lão. Một tên tiểu tử từ nông thôn tới mà còn không biết mắc cỡ dám to tiếng chửi mình, lão ta không kiềm chế được, suýt nữa nổi giận ra tay.

Nhưng khi thấy Tiểu Lý đang ngồi ở mép giường, bà lão áo đen cùng Thanh nhi vẻ mặt không tốt nên đành nuốt lại câu nói tiếp theo, chỉ là trong lòng còn tức tối nên liếc Phương Quý một cái rồi đi tìm Giáp công tử để bẩm báo lại tình hình.

“Ngươi bình tĩnh lại đi, chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi!”

Lão bà bà ôn tồn giải thích, mục đích muốn giải tỏa con giận của Phương Quý.

Phương Quý chỉ là nghe lơ mơ, thì ra là mình bị người nhà đả thương?

Nhưng khi nghĩ đến con rết trên cánh tay mình thì hắn lại thay đổi suy nghĩ một chút, liệu mình bị người ta đánh hay là do bị gài bẫy mà trọng thương?

“Trước tiên ngươi nên đi bái kiến Giáp thiếu gia đi, chính vị công tử ấy là người cho ngươi đan dược để chữa trị đó!”

Thanh nhi cô nương mặt không cảm xúc mà nhắc nhở hắn bằng một thái độ hờ hững, vừa nói liền dắt tay Tiểu Lý đi ra ngoài.

Phương Quý không còn chút khí lực nào, nhờ lão bà bà đỡ lên mới có thể đi được.

Trong lòng hắn đã nhận ra ngọn nguồn những chuyện này, nếu nói không tức giận là giả. Rõ ràng những người này hại mình suýt nữa là mất mạng, lại cứu mình sống, bây giờ còn phải đi cám ơn người ta?

Có điều, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn bò dậy.

Vốn đang nghĩ, nếu mà mình dập đầu với tên Giáp thiếu gia đó thì hình như quá thua thiệt rồi. Chẳng ngờ rằng tên kia căn bản còn không cho mình cơ hội dập đầu. Vị thiếu gia kia thân mặc áo bào vàng đang đĩnh đạc ngồi uống trà ở cái ghế đặt giữa phòng kia, thấy Phương Quý bị lão bà áo đen dẫn ra liền buông chun trà xuống, nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa hay là Tiểu Lý muội muội mau sớm trở về cùng với huynh thôi!”

Thị nữ cùng đám thị vệ nghe vậy liền lập tức đi chuẩn bị.

Lúc này, bà lão áo đen cùng Thanh nhi cũng không dám nói gì, thương thế của Thanh nhi chưa hoàn toàn bình phục; nhưng nếu Giáp công tử đã lên tiếng thì cho dù tình trạng có nặng hơn nhiều cũng không dám không nghe theo, chỉ có thể uống nhiều đan dược hơn để điều dưỡng lúc trên đường.

Ngược lại, Tiểu Lý nghe lời này liền kéo bàn tay Phương Quý, nói: “Phương Quý ca ca,.... chúng ta đi cùng nhau nha?”

“Hả????”

Lời vừa nói ra, không đến người khác, ngay cả Phương Quý cũng có chút sững sờ: “Ta còn phải quay về Ngưu Đầu thôn...”

Giáp công tử nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo Phương Quý kia, cặp mắt thì tràn đầy vẻ khẩn cầu của Tiểu Lý, gương mặt liền hiện lên vẻ không vui. Y liếc nhìn sắc mặt nhợt nhạt, cả người tơi tả, đến đứng cũng không vững của tên tiểu tử nông thôn này, tự nhiên trong lòng có chút bất mãn. Nhưng mà người cao cao tại thượng như mình lại sinh ra cảm giác bất mãn này thì lại hạ thấp thân phận của bổn thiếu gia ta quá đi.

“Hay là...”

Y cười nhẹ, nói: “Nếu muội muội thích, thì đem tên tiểu tử này về làm nô tài sai vặt đi...”

Nghe vậy, ngược lại Tiểu Lý không có phản ứng gì, chẳng qua nếu có thể đi cùng Phương Quý liền lộ ra vẻ cực kì mong chờ.

Mà lão bà bà với Thanh nhi vui mừng ra mặt, không nghĩ tới là tên tiểu tử này lại có được diễm phúc có thể trở thành nô bộc tại Đông thổ Tần gia. Điều này tốt gấp trăm lần so với việc sống thiếu thốn ở miền quê hẻo lánh tại An Châu. Số mạng của tên tiểu tử này thật tốt, đây có thể coi là cơ hội một bước lên trời, lão bà áo đen vội đẩy Phương Quý một cái.

“Còn không mau tạ ơn Giáp thiếu gia?”

“Ta....Tạ ơn hắn...?”

Phương Quý nhìn bà lão bằng một ánh mắt không thể tin được.

“Tiểu tử ngốc, chắc ngươi không biết Tần gia ở Đông Thổ có địa vị như thế nào đâu...”

Dù không thấy lão bà áo đen mở miệng nói chuyện nhưng bỗng nhiên có một âm thanh văng vẳng bên tai hắn: “Tần gia chính là một gia tộc vô cùng cao quý, dù chỉ là nô bộc tại đó thôi thì cũng được ban thưởng đan dược và công pháp huyền diệu rồi. Bước chân vào Tần gia là chính thức rời bỏ cuộc sống trần thế; nơi đây mạnh mẽ hơn các tông môn khác rất nhiều. Không biết bao nhiêu đệ tử từ các tông phái khác và tán tu đều muốn cầu xin gia nhập Tần gia mà không được. Ngươi vô tình bắt được cơ hội như vậy chính là vận may quý giá nhất trong đời. Một câu vừa rồi của Giáp thiếu gia có thể thay đổi vận mệnh cả đời của ngươi đấy!”

“Còn có thể tu hành à..?”

Phương Quý nghe vậy cũng có một chút sững sốt.

Đến từng tuổi này, hắn chỉ mong ước có thể thực hiện được ba việc. Một là Tiên nhân lão gia tới đón mình. Hai là có thể tu hành giống như trong truyền thuyết. Ba là có thể cưới được Hồng Bảo nhi và Hoa góa phụ. Hôm nay lại nghe nói mình có thể được tu hành, làm sao có thể không động lòng đây?

Huống chi Ngưu Đầu thôn nghèo khổ, quả thật có không ít thiếu niên từ các gia đình nghèo khó ở trong thôn vào thành bán thân cho bọn phú hộ làm gia nô. Thật ra đây cũng là một việc tốt đối với dân làng ở đây.

Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại....

Mình là dòng dõi đời sau của Tiên nhân mà!

Nói không chừng còn có một Tiên quốc đang chờ mình đường đường chính chính quay về thừa kế, làm sao có thể bán thân làm nô được.

Huống chi, tiểu nha đầu này luôn đi theo sau mình như cái đuôi, chẳng lẽ sau này muốn mình phục vụ nàng ta?

Dĩ nhiên lúc này Phương Quý không biết, nếu như thật sự hắn tới Tần gia thì cũng không tới phiên hắn hầu hạ Tiểu Lý. Đường đường là tiểu thư Tần gia thì kẻ hầu người hạ cũng không phải muốn làm là được, ít nhất phải phấn đấu mấy chục năm mới có thể....

“Tên tiểu tử này chẳng lẽ vui mừng đến điên rồi?”

Đám người đứng xung quanh nhìn Phương Quý ở nơi đó ngẩn ra, ánh mắt thầm thúc giục.

Lại không nghĩ rằng, Phương Quý đấu tranh nội tâm một phen, ánh mắt dần dần sáng trong, không những không điên cuồng mừng rỡ quỳ xuống trước mặt Giáp thiếu gia để tạ ơn mà ngược lại trên mặt hắn dần lộ ra vẻ bực tức, ưỡn ngực lên. Hắn nhìn Tiểu Lý rồi quét qua mặt vị Giáp thiếu gia kia, sau đó giống như là đã kìm nén bao nhiêu uất ức liền bộc phát ra mà lên tiếng:

“Ta không bao giờ làm nô tài!”

“.........”

“Cái gì?”

Đám người đứng xung quanh nghe thấy lời này liền ngẫn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Quý.

Tên tiểu tử này đúng thật là lỗ mãng mà....

Nhìn như con kiến hôi bình thường ở ven đường, vậy từ đâu học được tính cách này, rất có khí khái nha.

Tiểu Lý nghe lời này liền kinh ngạc, nhìn thấy mặt Phương Quý hiện lên vẻ mặt bực tức, có chút ngây người.

Biểu tình này dường như in sâu trong lòng nàng.

“Phương đại gia ta một thời đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể làm nô bộc cho kẻ khác?”

Phương Quý nói ra câu đầu tiên thì câu thứ hai cũng thuận miệng tuôn ra trôi chảy. Vốn lúc này trong lòng hắn đang nổi giận nên cũng quên là phải giả bộ làm kẻ tiểu nhân nịnh nọt, bèn học theo lão mù họ Chu nói lên khí khái nam nhi anh hùng hiệp khách.

Mặc dù hắn cảm thấy khí khái hơn người, nhưng những người xung quanh chỉ thấy đây là chuyện hoang đường.

Trong lúc nhất thời, cả đoàn người không biết phải nói lời nào với hắn.

Vị Giáp công tử kia cũng hơi sững sờ, vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng liền nảy sinh sát ý, nhưng nhìn Tiểu Lý ở bên cạnh, lại nghĩ tới thân phận mình nên kiềm nén xuống. Y lúc cười lúc không nhìn Phương Quý, nói: “Khá khen cho tên tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng đỉnh thiên lập địa, hy vọng khi ngươi lớn lên vẫn còn nhớ những lời này. Tần gia không thiếu người quét dọn đình viện, không bao giờ ép buộc người!”

Tên thiếu gia này vừa nói cũng vừa đứng lên, sãi bước đi ra ngoài.

Mọi người thấy vậy cũng ngầm biết là Giáp công tử đã buông tha cái mạng nhỏ cho tên tiểu tử này.

Trong khi đó, lão bà bà áo đen và thị nữ áo xanh lại chẳng biến phải làm sao cho thích hợp đây.

Trái lại chính là Tiểu Lý, vào lúc này chỉ chăm chú nhìn Phương Quý mà không thốt lên câu nào.

“Tiểu nhi, mặc dù ngươi giữ được mạng sống, nhưng gốc rễ đã bị phá hủy, nếu bây giờ ngươi bắt đầu tu hành thì cũng còn chút hi vọng, nhưng ngươi....Ha ha....Hy vọng qua vài năm nữa, ngươi sẽ hiểu thế nào là khí phách hại ngươi bỏ mất đi cơ hội gì....”

Lão đạo nhân áo lam buồn cười than, liền theo mọi người đi ra cửa.

Mắt thấy mọi người sắp phải rời đi, bỏ mình lại nơi này, lòng Phương Quý liền thay đổi chủ ý, bỗng nhiên kêu lên:

“Khoan đã..!”

Tất cả đều quay đầu lại, cả tên Giáp thiếu gia kia cười mà như không cười nhìn hắn.

Đón những ánh mắt đó, Phương Quý hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc, mặt đầy ngạo nghễ, đưa tay ra ngoài một cách dứt khoát, kêu lên: “Tuy ta không cùng các ngươi trở về làm nô tài, nhưng cũng là người cứu tiểu thư nhà các ngươi một mạng....”

Sau đó, hắn khí thế hừng hực nói: “Trả thù lao đi!....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.