Cứu Thục

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 42

Phòng đấu giá EOCO là một trong những nơi đấu giá ngầm lớn nhất thế giới, tất cả mọi người đến đây đều là những người có quyền có chức lại giàu có vô cùng.

 

Liễu Lăng Linh ngồi ở trong phòng, nhìn bữa tiệc không còn chỗ ngồi, khóe miệng khẽ vung lên một nụ cười đắc thắng.

 

Cuối cùng cũng đến ngày không phải sống dưới bóng của lão già kia.

 

Chỉ cần có trong tay số cổ phần của Đoạn thị, thì cả giới thương mại của quốc gia nàyđều phải nghe mình rồi…

 

 

 

“Việc ta giao, ngươi làm xong chưa?”

 

“Vâng, đứng đầu tám đại tập đoàn đều đã có mặt.”

 

“Không tệ.”

 

“Nhưng thưa chủ tịch, hắn là con của ngài mà.”

 

“Hắn? Bất quá chỉ là nghiệt chủng của ta hồi mười bảy tuổi mà thôi, ta không cần…”

 

“Vâng…”

 

“Ngươi đi làm chuyện của mình đi, nhớ kỹ, lần tới tiêm thuốc ngủ ít hơn một chút, ta muốn ngày giao dịch đó, hắn phải ở trong tình trạng tốt nhất.”

 

 

 

Trong phòng vẫn còn lưu lại dấu vết của chén thuốc.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạch Vĩnh dùng chăn mền che đầu lại, giả vờ đang ngủ rất say, dù bưng chặt hai tai, nhưng lại vẫn nghe thấy tiếng cười đầy châm chọc của mọi người…

 

 

“Đi.”

 

“Chủ tịch Đoạn, ngài muốn đi đâu?” Thư ký luống cuống tay chân đi theo đằng sau Đoạn Dịch: “Hôm nay còn có một cuộc họp rất quan trọng…”

Lời còn chưa dứt, Đoạn Dịch đã cầm tấm thẻ VIP ném cho thư ký.

 

“Tất cả hủy hết, gọi tài xế, đến EOCO.”

 

 

Trong căn phòng u ám, những bức ảnh kinh dị treo đầy trên tường, ở giữa phòng còn bày một bộ cờ vua to gần bằng người thật.

 

Đứng bên cạnh đó, Nhiễm Húc đờ đẫn nhìn quân vua.

 

Hôm nay, ta sẽ cho ngươi hoàn toàn suy bại…

 

Ha ha, cái giá phải trả thật là lớn…

 

 

“Nhiễm Húc, sao rồi?” Từ bên trong, nam nhân nhìn Nhiễm Húc đang thong thả đi tới, liền mở miệng hỏi.

 

“Ừ, không hổ là đại cổ đông của tứ đại tập đoàn, ngay cả cái thứ giao dịch ngầm dơ bẩn này cũng làm được.” Lời nói của Nhiễm Húc như gắn lưỡi đao, chuẩn xác đâm thẳng vào nhược điểm của Liễu Lăng Linh.

 

“Hắc đạo các ngươi cũng làm như vậy mà.” Liễu Lăng Linh đáp lại: “Việc đáng làm thì phải làm thôi.”

 

Mặt không đổi sắc, Nhiễm Húc quay đi không thèm để ý đến Liễu Lăng Linh mà chuyển hướng nhìn về phía bữa tiệc ngoài cửa sổ: “Ngươi thật đúng là… ghê tởm…”

 

Loài người quả nhiên là một loại sinh vật tham quyền đoạt lợi, tất cả mọi người ai cũng muốn làm Thượng Đế, không ai muốn bị giày xéo lên lòng tự tôn, vì vậy những thứngười khác có, đương nhiên mình cũng phải có. Đáng tiếc, Thượng Đế thật sự, vĩnh viễn sẽ không thèm để ý đến lũ sinh vật buồn cười này…

 

Nhìn khuôn mặt Liễu Lăng Linh mang đầy châm chọc, Nhiễm Húc trong lòng cảm thán.

 

Cái tên nam nhân này, chắc đã xem thấu ý nghĩ của mọi người, đi đến tận bước này, thật không đơn giản…

 

“Giao dịch sắp bắt đầu rồi, đi thôi.” Nhắc nhở Nhiễm Húc, Liễu Lăng Linh chậm rãi bước ra ngoài.

 

“Ừ…” Dù tóc mái đã che khuất hai tròng mắt, nhưng nếu Liễu Linh Lăng quay lại, chắc chắn hắn sẽ nhìn thấy một tia lo lắng trong đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.