Cứu Thục

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Cố gắng lục lọi ký ức, Bạch Vĩnh lần mò theo các con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo tối tăm, hắn không dám bước ra đường lớn, bởi bộ dáng chật vật bây giờ của hắn, chỉ sợ sẽ có người tóm hắn mang đến sở cảnh sát mất.

 

Mình nên làm gì bây giờ… mắt thì mù, thân thể cũng đã tàn tạ đến mức này, có muốn tìm việc, chỉ sợ cũng chẳng ai nhận… Nghĩ lại, người duy nhất đối tốt với mình, cũng chỉ có Bạch thúc mà thôi…

 

Bước đi tập tễnh, Bạch Vĩnh chậm rãi lết tới nhà Bạch quản gia…

 

 

 

Tiếng chuông cửa lảnh lót vang lên, Bạch quản gia đi ra mở cửa, hình ảnh trước mắt làm ông sững sờ đến ngây người. Nhìn đôi chân trần đã sớm bị đông lạnh mà nứt ra, trên đùi cũng đầy vết thương lớn nhỏ do xây xát, thân thể gầy gò được bọc trong một chiếc áo khoác đang run lên vì lạnh lẽo, cùng hai tròng mắt trống rỗng đầy bất lực đang ngước lên nhìn ông.

 

“Bạch quản gia…. là thúc sao…?” Bạch Vĩnh cẩn thận hỏi thăm.

 

“…” Quá mức kinh ngạc khiến Bạch quản gia sững sờ quên cả trả lời.

 

“Xin lỗi… tôi đi nhầm… đã quấy rầy…” Bạch Vĩnh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Bạch quản gia kéo lại.

 

“Bạch Vĩnh! Cháu làm sao vậy?”

 

“Bạch… Bạch quản gia…” Thanh âm run rẩy vô lực thổn thức vang lên: “Rốt cuộc cháu cũng tìm được thúc rồi.”

 

 

Bạch Vĩnh nhu thuận ngồi trên ghế salon, chờ đợi Bạch quản gia đang pha cho hắn một tách cafe nóng.

 

“Cám ơn…” Cầm lấy tách cafe, cảm giác ấm áp bỗng lan tỏa khắp toàn thân Bạch Vĩnh.

 

“Ôi, một người hiền lành như cháu…” Bạch quản gia thở dài bi thương.

 

Thiếu niên trong sáng vui tươi ngày xưa nay đã bị hành hạ thành cái dạng này sao…

 

“Lâm gia cũng đã bị phá sản, một năm nay vật đổi sao dời, cảnh thì còn nhưng người đã mất…”

 

“Xin lỗi… Bạch quản gia, cháu biết cuộc sống bây giờ của thúc cũng rất vất vả khó khăn, nhưng… thúc có thể tìm giúp cháu một công việc được không, chỉ cần có ăn có ở là tốt rồi, dù khổ đến mấy cháu cũng làm được.” Nam nhân giống như một con vật bị buộc đến tuyệt lộ mà cố gắng giãy giụa tìm kiếm đường sống cuối cùng.

 

“Ừ, được rồi…” Bạch quản gia gật đầu trả lời.

 

“Thật tốt quá, cám ơn thúc, Bạch quản gia.” Nụ cười vốn dĩ đã gần như biến mất, nay lại hiện hữu trên khuôn mặt Bạch Vĩnh.

 

 

 

Bôn ba từ sáng sớm, thư viện, phòng ăn, tòa soạn báo… chỉ cần những nơi đang tuyển người, Bạch Vĩnh cùng Bạch quản gia đều tới, nhưng tất cả đều lấy lý do không thuê người tàn tật mà từ chối. Cả ngày hao hết tất cả thể lực cũng chẳng thu hoạch được gì…

 

“Bạch Vĩnh, cháu đói không, chúng ta đi ăn một chút đi.” Nhìn Bạch Vĩnh đang thở hồng hộc lê bước theo sau, Bạch quản gia có chút không đành lòng.

 

“Không sao đâu ạ, cháu không đói, Bạch quản gia đi ăn đi, cháu ở đây nghỉ ngơi một chút là được rồi…” Lễ phép trả lời, Bạch Vĩnh lò dò ngồi lên chiếc ghế đá.

 

Đứa nhỏ đáng thương…

 

Thở dài bi ai, Bạch quản gia bỗng nhìn thấy tòa nhà của tập đoàn Đoạn thị đang ở ngay phía sau.

 

Mong rằng người đó sẽ thông cảm mà giúp đỡ Lâm gia…

 

Nghĩ vậy, Bạch quản gia chậm rãi đi vào trong tòa nhà….

 

 

“Chủ tịch, một người tự xưng là quản gia tiền nhiệm của Lâm gia đến tìm ngài.”

 

“Lâm gia?” Vừa nghe thấy hai chữ Lâm gia, Đoạn Dịch liền vội vàng nói: “Mời người đó vào.”

 

“Vâng…”

 

Nhìn nam tử phong thái phi phàm trước mắt, Bạch quản gia không thể không bội phục hắn, cái người tên Đoạn Dịch này thật không đơn giản.

 

“Chủ tịch Đoạn, lão đã mạo muội đến quấy rầy, thật sự rất xin lỗi, nhưng mong ngài nể mặt Lâm lão gia đã từng có chút quan hệ với ngài mà thu lưu đứa con cuối cùng của Lâm gia…” Bạch quản gia cẩn cẩn dực dực hỏi.

 

“Bạch Vĩnh? Hắn đang ở chỗ ông sao?” Bầu không khí lạnh lẽo đột nhiên ấm lên, dứt bỏ toàn bộ lễ nghi, Đoạn Dịch hỏi thẳng vào vấn đề.

 

“Đúng vậy, nếu như ngài quen nó, có thể cho nó một công việc không…”

 

“Bây giờ hắn ở đâu?” Đoạn Dịch hoàn toàn không thèm chú ý đến lời thỉnh cầu của Bạch quản gia, mà chỉ sốt ruột hỏi tiếp.

 

Nhìn nam tử kích động trước mắt. Bạch quản gia bỗng hiểu rõ người này nhất định có liên quan đến những thống khổ mà Bạch Vĩnh phải chịu đựng trong thời gian qua: “Bạch Vĩnh ở đâu mong chủ tịch Đoạn đừng hỏi, gặp nhau lúc này có lẽ không thích hợp lắm.”

 

“Không thích hợp…” Đoạn Dịch bỗng tỉnh táo lại.

 

Vẫn chưa đến lúc sao… thôi, bây giờ có lẽ nên cho hắn một không gian riêng để trị hết các tổn thương trước đã…

“Thư ký Lý…”

 

“Vâng…”

 

“Sắp xếp Bạch Vĩnh vào danh sách thư ký, còn nữa, thiết kế một phòng làm việc riêng cho hắn.”

 

“Vâng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.