CHƯƠNG 48
Quả nhiên, mỗi ngày chống gậy xuống lầu, Đoạn Dịch đều đã sớm xuất hiện mà dìu mình vào xe, sau khi thắt dây an toàn cho mình, hắn mới lên xe phóng tới công ty…
Lời đồn đãi thị phi càng ngày xuất hiện càng nhiều hơn, ngày nào, mọi người cũng ngồi thì thầm to nhỏ về mối quan hệ giữa Đoạn Dịch và Bạch Vĩnh, nói mãi cũng không cảm thấy chán.
Dần dần, Bạch Vĩnh cũng mặc kệ, chỉ cần hắn tiết kiệm đủ tiền, thế là đủ…
Từng nhìn lên trời cao, thấy những tia nắng tinh khiết không nhiễm chút bụi trần, thếnhưng, cuộc sống này, ảo tưởng thuần khiết vốn không bao giờ có…
Nhìn mãi, cũng dần quên đi…
“Đừng ăn đồ lạnh như thế, không tốt cho dạ dày…”
“Nào, ta dìu ngươi đi…”
“Đừng tự tạo áp lực cho mình, đi ra ngoài chơi chút đi…”
Đoạn Dịch như một thanh mâu vô hình, dần dần cắm vào thế giới của Bạch Vĩnh, cũng dần ảnh hưởng đến trái tim hắn…
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, Đoạn Dịch vẫn kiên nhẫn chờ đợi Bạch Vĩnh, lẳng lặng đừng ở trước căn hộ mà chờ đợi cái ngày Bạch Vĩnh mở cửa vui vẻ nghênh đón mình…
Tiền tiết kiệm chậm rãi tăng lên, trên khuôn mặt gầy gò của Bạch Vĩnh xuất hiện một tia sung sướng.
Rốt cục, thời khắc này cũng đã tới…
Hắn xin Bạch thúc viết đơn từ chức cho hắn, Bạch thúc liền vui vẻ đồng ý ngay.
Ngồi ở bàn công tác, nắm chặt tờ đơn, Bạch Vĩnh đột nhiên hồi tưởng lại buổi tối hôm đó… Đoạn Dịch nắm tay hắn, đi dạo bên bờ sông yên tĩnh.
Bốn phía tĩnh lặng đến dọa người, tiếng bước chân trong đêm nghe có vẻ vô cùng vang dội.
Đột nhiên cảm thấy Đoạn Dịch ngừng lại, Bạch Vĩnh đang định đứng lại, ai ngờ một đôi môi đột nhiên dán vào môi hắn…
Ôn nhu mà nhiệt tình, đầu lưỡi chậm rãi khiêu mở hàm răng, xảo trá chui vào trong miệng, rồi từ từ quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của Bạch Vĩnh…
Lần đầu tiên, Bạch Vĩnh không kháng ngự, mặc kệ nam nhân hôn môi mình, ngược lại còn muốn hắn tiến vào sâu hơn…
Thật muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại, để hắn có thể hưởng thụ một khắc sung sướng này…
“Đừng đi… ở lại…. được không…?” Bên tai vang lên lời thì thầm đầy nhu tình của Đoạn Dịch, nó giống như ánh sáng chiếu rọi vào trái tim cô đơn tưởng chừng như đã vỡ nát của Bạch Vĩnh…
Hắn cũng đã đợi lâu lắm rồi… cừu hận sớm đã tan biến, nhưng hắn vẫn không thể tháo gỡ được xiềng xích vây quanh…
Vò nát lá đơn rồi ném vào thùng rác, Bạch Vĩnh chuẩn bị đi ra khỏi phòng làm việc.
“Lâu rồi không gặp, tiểu bạch thỏ…” Cố ý nhấn mạnh vào ba chữ tiểu bạch thỏ, nam tử giang tay chặn đường Bạch Vĩnh.
“Chủ tịch Quan, mời ngài tránh ra…” Thật sự không muốn đứng cạnh nam tử này chút nào… Bạch Vĩnh nghiêng người định vòng qua Quan Lưu.
“Ồ~ thì ra Đoạn Dịch đã giới thiệu ta với ngươi rồi, vậy chúng ta vào thẳng chủ đề thôi…”
“Á!” Một sức mạnh bỗng áp đảo Bạch Vĩnh lên bàn…
“Mời ngài tự trọng! Đoạn Dịch sắp trở về rồi!”
“Hắn về? Hắn về càng tốt! Để xem ngươi *** đãng thế nào dưới thân nam nhân.”
“Đừng! A…” Quần áo bị xé rách, Quan Lưu gặm cắn làn da nõn nà của Bạch Vĩnh, cảm giác đau đớn do da thịt bị cắn xé làm Bạch Vĩnh giãy giụa không ngừng.
“Đừng phản kháng một cách vô ích như thế… tiểu bạch thỏ… Nói cho ngươi rõ, ngươi cho rằng Đoạn Dịch vốn là người có thể dễ dàng tin tưởng người khác sao. Lâu như vậy rồi, thế mà hắn vẫn giấu kỹ khuôn mặt thật của mình… Tình yêu gì chứ… thật nực cười, chốc nữa ta sẽ cho ngươi rõ ràng, yêu Đoạn Dịch, vốn là một chuyện mắc cười đến mức nào.”
“Cái gì…. a a a!” Đột nhiên bị xỏ xuyên khiến Bạch Vĩnh kêu lên thảm thiết, mật huyệt chặt hẹp do bị dị vật cắm vào mà bắt đầu chảy máu.
“Quả là một món đồ chơi thượng đẳng… chỉ tiếc đã thuộc về Đoạn Dịch…”
“Ô ô…” Đau quá… đau đến không chịu nổi…
Bỗng đầu ngón tay hắn bị Quan Lưu cắn phá…
“A…”
“Có dấu tay của ngươi, coi như đã đại cáo công thành…” Nâng Bạch Vĩnh đang run lên vì đau đớn, Quan Lưu tươi cười khinh mệt, nhẹ nhàng nói tiếp: “Đánh cuộc với ta không… Ngươi nói… nhìn thấy mấy thứ này, Đoạn Dịch sẽ vẫn chọn tiếp tục tin tưởng ngươi… hay là… phản bội ngươi!”