Cứu Thục

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52

“Ưm…” Đoạn Dịch bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, giống như bị người ta dùng gậy tàn nhẫn đánh một cái.

 

Đây là đâu…

 

“Ư a~…” Cái âm thanh kiều mị này, là ai đang phát ra: “Ư~…”

 

“Oa… đại ca, đại ca nhặt được báu vật này ở đâu vậy, thật mất hồn…”

 

“Nhìn thấy hắn ngã ở ven đường, cho nên ta cứ mang về thôi, đồ tốt thế này, lần đầu ngươi thấy đúng không?”

 

Xung quanh tràn ngập thể vị của giống đực, cùng mùi mồ hôi thối tha làm cho Đoạn Dịch rất muốn nôn mửa, khuôn ngực bại lộ trong không khí, lạnh đến thấu xương, khí hàn từng bước xâm nhập toàn thân. Cả thân thể lạnh đến run rẩy nhưng hai mắt lại như bị dính chặt lại, không cách nào mở ra.

 

“Ôi!” Hậu huyệt đột nhiên bị nam tính khí quan đâm vào khiến dạ dày co rút, nỗi đau đớn kịch liệt từng đợt kéo tới, khiêu chiến với sự nhẫn nại của Đoạn Dịch: “Ô a…”

 

Đau quá, rốt cuộc là ai, dám đối xử với bổn thiếu gia như vậy! Ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn!

 

“Các ngươi đang làm gì?” Tiếng phá cửa ầm ầm vang lên, tiếp đó là những tiếng ồn ào nhốn nháo ào tới, cảm giác nặng nề do bị đè lên người đã biến mất. Sau đó Đoạn Dịch cảm thấy mình được ai đó ôm lấy, cọ xát vào bộ y phục bằng lụa màu xanh khiến hắn không nhịn được mà run rẩy, cảm giác dục vọng không cách nào tả nổi làm Đoạn Dịch vô cùng tức giận, rốt cuộc mình bị làm sao đây, cả thân thể mẫn cảm này nữa.

 

 

 

“Bởi vì không phải chuyển thế, cho nên ngươi phải nhớ kỹ, thời gian của ngươi có hạnđó…”

 

 

 

Chuyển thế… được rồi, lúc nhìn thấy Tam Sinh Thạch bên cạnh hồ nước, mình liền mất đi tri giác. Sau đó, mình xuất hiện tại nơi này.

 

Rốt cuộc đây là triều đại gì…

 

“Ngươi coi hắn là cái gì hả? Nếu như hắn chết, cẩn thận chúng ta khó mà giữ được cái mạng nhỏ này!” Đoạn Dịch nghe thấy tiếng nam nhân đang ôm mình khiển trách.

 

“Ta cũng đâu biết hắn yếu ớt thế, đi một chút đã hôn mê.”

 

“Não ngươi là não heo à! Hắn là lễ vật hiến cho Hầu gia, mau nhanh lên, làm cho xong việc đi.”

 

Hầu gia? Mình quay lại cổ đại rồi sao. Thì ra Bạch Vĩnh ở nơi này.

 

Một phát nhẹ nhàng, nam nhân ôm Đoạn Dịch rồi nhảy lên ngựa, theo tiếng hí thê lương, dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, hình bóng người đang phi nước đại càng lúc càng xa…

 

 

 

Hầu phủ

 

“Mở cửa, chúng ta là kỵ truyền hầu.” (là người cưỡi ngựa truyền chỉ)

 

Kẹt…

 

Cánh cửa đại môn nặng nề mở ra, một vị lão nhân đi tới, nhìn thấy người trên ngựa xong liền gọi đám tùy tùng nâng người đó vào.

 

“Ngài vất vả rồi.” Thò vào ống tay áo, lão nhân lôi ra một ít tiền đưa cho hai nam nhân, rồi theo tiếng hí dài, trong chốc lát, hai người đã biến mất khỏi tầm nhìn.

 

“Mau, mau nâng hắn vào Thiển Giáng các.”

 

Mấy tên thị vệ nhanh chóng dìu Đoạn Dịch vào phòng.

 

Quần áo trên người đã được đổi lại, Đoạn Dịch nằm trong phòng lâu thật là lâu, như là đã bị người khác bỏ quên. Cả người cảm thấy vô lực, có lẽ chủ nhân thân thể này thể nhược quá mức suy yếu rồi.

 

“Hầu gia, ngài đã về! Từ nhi ở chỗ này chờ ngài đã lâu!” Ngoài cửa, một giọng nói nam nhân còn trẻ trong trẻo vang lên.

 

“Từ nhi, ngươi chờ ta làm gì, mau về phòng nghỉ ngơi đi, không phải ta đã ra lệnh cho ngươi cố gắng tĩnh dưỡng sao.” Một giọng nói khác trầm thấp truyền vào trong tai Đoạn Dịch.

 

Giọng nói này như thiên ti vạn lũ bay vào trong tim Đoạn Dịch, đó chính là âm thanh của người mà hắn lúc nào cũng nhớ nhung không thôi. Gian nan mở hai mắt, mùi trầm hương bao quanh khắp phòng, Vĩnh, người kia nhất định là Vĩnh.

 

“Bẩm Hầu gia, Từ nhi không mệt! Hoàng thượng lại tặng cho Hầu gia một nam sủng, hiện đang ở Thiển Giáng các, Hầu gia vào xem một chút đi.”

 

“Lại nữa à… ôi…” Thanh âm thở dài nghe vô cùng rõ ràng, thật sâu khắc tiến vào trong đầu Đoạn Dịch, tiếng thở dài nghe vừa giống như bất đắc dĩ, vừa như đau thương, tựa như một đao đâm vào trái tim Đoạn Dịch…

 

“Hầu gia đi xem một chút đi! Đừng phụ lòng tốt của hoàng thượng, nghe nói vị nam sủng này hào hoa phong nhã, nhưng hình như bị câm điếc…”

 

“Từ nhi, đừng nói như vậy…”

 

“Vâng ạ! Từ nhi biết sai rồi. Hầu gia mau vào xem đi.”

 

 

 

Một thân y phục màu xanh ánh lên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen nhánh, cánh mũi cao cao, bạc môi màu hồng gắt gao nhắm chặt. Mái tóc đen óng thật dài buông xuống đến tận hông.

 

Bạch Vĩnh! Dù dung nhan so với kiếp trước càng thêm quyến rũ mỹ lệ, nhưng Đoạn Dịch vẫn nhớ kỹ hắn, nhớ kỹ ánh mắt tối tăm ảm đạm kia.

 

Rốt cục cũng được gặp ngươi rồi… Dù cho ta đang là thân phận nam sủng, nhưng không sao, kiếp này, ta sẽ toàn tâm toàn ý, chứng minh cho ngươi biết tình yêu của ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.