CHƯƠNG 58
Biển rộng mênh mông, ánh lên đủ loại màu sắc rực rỡ, phảng phất như ẩn chứa vô số bảo thạch quý báu, tạo nên một quang cảnh hoa mỹ mà thoát tục.
Trên bầu trời, đàn hải âu ưu nhã bay qua bay lại, một số thì đậu trên bãi cát vàng óng ả. Cách đó không xa, Bạch Vĩnh đang nằm phơi nắng, nhìn thế giới như thiên đường ở trước mắt, làm hắn cảm thấy xúc động muốn khóc òa lên. Vốn tưởng bản thân đã bị vây hãm trong địa ngục, vậy mà trong chốc lát, hắn lại phát hiện phía sau chính là một thế giới tuyệt vời… hạnh phúc tới thật quá nhanh…
“Rất đẹp đúng không.” Thanh âm quen thuộc đầy ôn nhu từ phía sau truyền tới: “Đây chính là hòn đảo tình yêu vì ngươi mà được dựng lên đó…”
Ha ha, cái tên thật kỳ quái, Bạch Vĩnh vui vẻ tươi cười, xoay người nhìn Đoạn Dịch, ai ngờ lại bị một đôi môi ấm áp tấn công, triền miên mà lại dịu dàng, kéo dài lâu thật là lâu…
“Đừng nín thở như thế, nếu thấy khó chịu thì nói đi.” Sau khi hôn xong, Đoạn Dịch nhìn người yêu sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng vốn là do thiếu dưỡng khí, làm hắn không khỏi cảm thấy có chút đau lòng: “Chỉ nghĩ cho ta, mà chẳng biết lo cho chính mình…”
“Ai nói…” Nhỏ giọng nói xạo, Bạch Vĩnh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Đoạn Dịch, đã thật sự thay đổi rồi~
“Đôi mắt nhìn thấy rồi chứ…”
“Ừ, cũng tốt lắm.”
Mấy tháng nay, Đoạn Dịch sống cùng Bạch Vĩnh trên hòn đảo nhỏ này, để Bạch Vĩnh có một không gian an bình tĩnh dưỡng. Mỗi ngày, Đoạn Dịch đều tỉ mỉ đưa Bạch Vĩnh đi dạo quanh đảo, kể cho Bạch Vĩnh nghe về khung cảnh mỹ lệ. Điều này làm cho khúc mắc trong lòng Bạch Vĩnh rất nhanh được tháo gỡ, thị lực cũng đã khôi phục lại.
“Cám ơn ngươi…” Ngẩng đầu nhìn Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh ngọt ngào mỉm cười.
“Ngươi cười thật đẹp, nói thật, bây giờ ta chỉ muốn áp đảo ngươi~”
“Ngươi…” Khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng lên, nhìn gương mặt xinh đẹp của Đoạn Dịch đang nở lên nụ cười xấu xa, Bạch Vĩnh chỉ muốn thật nhanh rời khỏi chỗ này. Bởi vì, nếu không đi, chuyện đang chờ hắn chỉ sợ vượt qua hắn dự liệu rất nhiều.
“Vĩnh… ngươi đi đâu thế?”
“Toilet.”
“Toilet ở bên kia mà.”
“Vậy… đi bơi.”
“Ta đi cùng ngươi~”
“Hả? Không cần đâu!… Ta đi nấu cơm.”
“Ta cũng nấu.”
“… Ta đi đâu cũng được, chỉ cần không ở cạnh ngươi là được…”
“Ha ha, muốn chạy trốn, đâu dễ dàng vậy. Nếu thân thể ngươi đã tốt, vậy phải bồi thường quãng thời gian vừa rồi cho ta chứ.”
“Đoạn Dịch… ngươi làm gì… a~ đừng~ ưm….”
“Vĩnh, đúng là những lúc thế này, giọng ngươi nghe hay nhất~”
“Buông tay…. a… ưm….”
Có đôi khi, hạnh phúc chỉ trong nháy mắt cũng là quá đủ.
Không cầu tình yêu say đắm khắc tâm can.
Không cầu đời đời kiếp kiếp được luân hồi.
Chỉ cầu tại thời khắc này,
Ta có thể hết lòng yêu thương ngươi.
Qua hôm nay, qua ngày mai, rồi ngày nữa… đến khi gần đất xa trời, được nhìn lại tấm ảnh chụp hạnh phúc đã ố vàng này, hồi tưởng lại tất cả những gì ngọt ngào đã qua, như vậy đã là quá đủ…
Con đường chúng ta đã qua không bình yên, gặp biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, trời cao biển rộng, mênh mông những nước cùng mây. Dù vậy đến cuối cùng vẫn phải lìa xa, trong không gian thảm đạm đó, cũng chỉ có ký ức hạnh phúc làm bạn….
Không cách nào bảo đảm lời hứa hẹn, vậy thì giờ đây hãy cố lưu lại những ký ức hạnh phúc đi.
Vĩnh, ngươi hiểu rõ rồi chứ!
Giờ khắc này, hay một khắc ngày mai, cũng có lẽ lâu hơn nữa…
Ta yêu ngươi.
~HOÀN CHÍNH VĂN~