CHƯƠNG 6
“Tổng tài, đây là kế hoạch năm nay của tập đoàn Đoạn thị.” Một nam nhân đeo kính đen trang nghiêm mà cầm một tập tài liệu đặt lên bàn, nam tử tóc vàng cầm lên, cũng không thèm liếc nam nhân một cái mà chỉ nói:
“Đi ra ngoài.”
Nam nhân cúi đầu rồi rời khỏi phòng, tựa vào cánh cửa, nam nhân gỡ kính xuống, trên trán đã đầm đìa mồ hôi.
Đoạn Dịch quả là một nhân vật có thể làm mưa làm gió, năm mười tám đã liên kết các bang hắc đạo, lại chỉ ngắn ngủi vài ngày đã ám sát được cha của hắn rồi lên chức tổng tài, vừa nãy nhìn hắn xem tài liệu, hình như là việc rất quan trọng.
Đoạn Dịch cầm tập tài liệu, nhưng tâm lý lại nghĩ tới việc khác.
Ngày hôm qua nhìn thấy lão già, tự nhiên hạ phúc cảm thấy khô nóng, mình làm sao vậy, lại còn để lại tờ giấy cho hắn.
“A Đoạn ca ca.” Hoảng hốt, hắn lại vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. Ánh mắt Đoạn Dịch liền khôi phục lại như trước.
Không được, còn chưa đủ, Triệt, chờ anh, anh lập tức sẽ cứu em ra.
“Ư….ư….” Cái thứ đồ chơi trong cơ thể theo hắn giãy dụa mà xuyên vào càng sâu, vết thương cũng đã nứt ra to hơn, làm hắn vừa đau đớn vừa ngứa ngáy.
Thật là khó chịu… đã đến cực hạn rồi… ý thức Bạch Vĩnh từ từ tan rã.
“Cạch” Cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
“Yêu~~” Một vị nam tử tóc bạc mặc bộ đồ màu nâu chạy vào. Nam tử nhìn Bạch Vĩnh, tựa hồ cũng không chút kinh ngạc vì bộ dáng chật vật của hắn lúc này, nhưng Bạch Vĩnh lại giật mình vì nam tử đột nhiên xuất hiện, hắn xấu hổ mà rụt lui lại, kết quả làm cho món đồ chơi trong cơ thể xuyên vào càng sâu hơn. Nam tử tóc bạc đảo mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn.
“Ha ha ha….” Sau đó liền ngã xuống đất lăn lộn cười lớn:
“Thật là đáng yêu! Không ngờ Đoạn Dịch cũng có thể viết được những câu dễ thương như vậy, hơn nữa lại viết cho một lão già!”
Sau khi cười xong, nam tử tóc bạc đứng dậy, hai tay chống hông:
“Yêu~~~ quên mất tiêu ta còn chưa giới thiệu, ta tên là Duyệt, điều giáo sư của ngươi, sau này ở chung vui vẻ nha~ lão già.”
Bạch Vĩnh kinh hãi cố gắng bình tĩnh cười cười:
“Đừng gọi ta là lão già, ta tên Bạch Vĩnh, hơn nữa ta cũng đâu già lắm.”
“Ha ha, cuối cùng ta cũng biết vì sao Đoạn Dịch mê ngươi rồi, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~” Duyệt lộ vẻ trêu tức nói tiếp: “Được rồi, ta đang vội, bắt đầu thôi!”
Bắt… bắt đầu? Bắt đầu cái gì?
“A~~~!!” Đang lúc Bạch Vĩnh suy nghĩ, đột nhiên Duyệt rút cái thứ trong cơ thể hắn ra.
“Chậc, sao lại kêu vậy nè. Coi bộ ngươi cần phải học nhiều thứ lắm đó nha~ Tiểu Vĩnh Vĩnh~”
Tiểu Vĩnh Vĩnh… cái tên thật khó nghe.
“Nào nào~~ Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~” Vừa nói Duyệt vừa nhét một cái giả dương khối to hơn vào trong cơ thể Bạch Vĩnh.
“A~! … Đau quá! …” Bạch Vĩnh lập tức cong người như một con tôm bị đun sôi.
Duyệt lập tức ấn hắn xuống: “Chặt như vậy hả trời, hi hi, đúng là báu vật nha~~, nào, thả lỏng chút, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~ nếu không sẽ chảy máu đó~~~.”
Duyệt một bên an ủi Bạch Vĩnh, một bên không an phận mà sờ mó bụng hắn:
“Làn da thật mềm mại a~~~, đã già thế rồi sao vẫn mịn màng như vậy chứ~~~”
“Ư…” Bạch Vĩnh khó nhịn mà bất an giãy dụa thân thể.
“Ngươi, rốt cục ngươi muốn làm gì?”
“Ai ai~~~ thật là ngây thơ~~~ đến bây giờ còn không biết ta muốn làm gì sao, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~? Đương nhiên là…” Ánh mắt Duyệt lập tức trở nên lạnh lùng: “Điều giáo ngươi.”
“Ngươi đã không biết, vậy ta sẽ trực tiếp dùng hành động cho ngươi hiểu nha~~~~.” Vừa nói Duyệt vừa nâng cằm Bạch Vĩnh lên, sau đó liền đổ một lọ chất lỏng màu đỏ vào miệng hắn.
“Ư! Đây là cái gì?”
“Đừng sốt ruột, thứ này sẽ làm ngươi thả lỏng~” Tay Duyệt chậm rãi đi xuống phía dưới nhẹ nhàng cầm giả dương khối ra vào thân thể Bạch Vĩnh.
“A… ư…” Động tác của Duyệt làm cho Bạch Vĩnh co rút một trận.
“Hi hi~~ xem ra thuốc bắt đầu có tác dụng rồi đó”
Bạch Vĩnh mở to hai mắt nhìn khóe miệng nam tử trước mặt đang nhếch lên, hắn đóng chặt miêng, sợ hãi sẽ lại phát ra cái loại âm thanh kỳ quái như lúc nãy.
“A, Tiểu Vĩnh Vĩnh… đừng ngậm miệng như thế, tiếp tục kêu lên, âm thanh lúc nãy nghe mới hay, chúng ta tiếp tục nào.”
Bạch Vĩnh tựa đầu sang một bên, trong người càng lúc càng nóng khiến Bạch Vĩnh thở có chút dồn dập, cảm giác có một luồng khí nóng tập trung vào hạ thân, chỉ chốc lát sau, hạ thân Bạch Vĩnh cũng đã chậm rãi cứng lên…