Cửu Tiêu

Chương 30: Chương 30: Bán linh tuyền




“Nguyên lai là Lương sư huynh, mời vào, mời vào...”

Phương Quý vội vàng cười còn muốn hiền lành khách khí hơn so với Lương Thông, mời hắn vào phòng, hỏi: “Có muốn uống trà không?”

Lương Thông há to miệng, còn chưa lên tiếng, Phương Quý đã lấy táo chua tới, nói: “Không uống? Vậy thì ăn mấy quả táo chua đi!”

Cầm một quả táo chua, Lương Thông có một chút lúng túng ngồi xuống, lời nói chuẩn bị lúc trước lập tức quên một nửa.

“Lương Thông sư huynh không bảo vệ linh tuyền của mình à, làm sao lại có thời gian rảnh đi đến nơi này?” Phương Quý ngồi xuống, tự mình rót một chén trà và uống, cười híp mắt hỏi.

“Ha ha, vô sự không lên Tam Bảo Điện, ta chuyên môn tới bái phỏng Phương Quý sư đệ, đương nhiên là có chuyện tốt tìm ngươi!”

Lương Thông cũng không phải là không nghe ra ý trào phúng ở trong lời nói của Phương Quý, cười khan hai tiếng, chậm rãi đánh giá các loại bố trí ở trong căn phòng nhỏ của Phương Quý, nhất là một đống bình đan dược đặt ở góc tường, ánh mắt càng là có một chút ngưng tụ.

“Phương Quý sư đệ thật là giàu có, phục dụng đan dược để tu luyện, thật sự là mạnh hơn nhiều so với chúng ta, bất quá nếu tu hành mà chỉ phục dụng đan dược thực sự là không ổn, cuối cùng vẫn nên thổ nạp thiên địa linh khí mới là đúng đắn, đối với đệ tử Ô Sơn Cốc chúng ta mà nói, linh tuyền mới là tu hành chính đồ!”

“Linh tuyền?” Phương Quý cũng không biết hắn muốn nói cái gì, cười nói: “Ta gần đây đã mượn nhờ linh tuyền của Trương gia huynh đệ để tu luyện!”

Lương Thông không thèm để ý cười cười, nói: “Chỗ linh tuyền của Trương gia huynh đệ kia, phẩm chất linh khí cũng chỉ là bình thường, trước đó ta cũng đã từng sai người nói cho Phương Quý sư đệ, nhưng lại không đạt được hồi âm, chẳng lẽ Phương Quý sư đệ cảm thấy linh tuyền của ta không tốt?”

“Đâu có đâu có...” Phương Quý cười trừ nói: “Chủ yếu là vì Trương gia huynh đệ là người tốt!”

Câu nói này lập tức khiến cho Lương Thông có một chút không nhịn được, lời này làm sao nghe vào lại không thoải mái như thế?

Phương Quý nhìn ra đối phương không thoải mái, nhưng cũng không thèm để ý, hắn chính là cố ý nói như vậy.

Lần đầu tiên gặp Lương Thông đã không có lưu lại ấn tượng tốt, về sau tin tức Phương Quý dùng Bổ Khí Đan trao đổi linh tuyền của người khác được truyền ra, Lương Thông xác thực cũng cảm thấy động tâm, tìm người nói cho Phương Quý ý tứ muốn trao đổi, dù sao thì linh tuyền của hắn cũng có phẩm chất cao hơn người khác, cho nên giá cả cũng cao hơn người khác một chút, nhưng ở trong giọng điệu lại có ý tứ cao cao tại thượng.

Dùng linh đan đổi linh tuyền, giống như là để cho Phương Quý chiếm tiện nghi vậy.

Nhưng Phương Quý lại không thèm để ý tới, hết lần này tới lần khác chính là không đi tìm hắn, chính là có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Chuyện này khiến cho Lương Thông ngay từ đầu còn không có cam tâm, dùng ngôn ngữ uy hiếp người đưa linh tuyền cho Phương Quý, không cho phép bọn hắn trao đổi cùng với Phương Quý, vốn định buộc Phương Quý đi tìm hắn, lại không ngờ được, bắt đầu từ khi đó, Phương Quý tiến hành tu luyện Cửu Linh Chính Điển, ngược lại là số lần dùng linh tuyền càng ngày càng ít, Lương Thông cũng không thể một mực bá đạo như vậy, sau một, hai tháng thời gian trôi qua, việc này mới tính là yên tĩnh.

...

“Ha ha, Phương Quý sư đệ xuất thủ xa xỉ, những người kia đương nhiên là mừng rỡ đổi cùng với ngươi, bất quá mỗi khi tu luyện mấy ngày trong linh tuyền, liền cần phải dùng Bổ Khí Đan để trao đổi, như vậy làm sao có thể là kế lâu dài?”

Lương Thông cười khan hai tiếng, xóa đi sự xấu hổ ở trên mặt, sau đó mới bày ra bộ dáng đau khổ khuyên nhủ, nói: “Phương Quý sư đệ có nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể lãng phí như thế, bây giờ khoảng cách ba năm tấn thăng còn có một năm thời gian, ta thấy Phương Quý sư đệ nên tìm kiếm linh tuyền để tu luyện thật tốt mới đúng!”

Phương Quý nghe vậy ngược lại là cảm thấy nao nao, cười nói: “Sớm đã bị mọi người chia hết, ở nơi nào còn có linh tuyền?”

Lương Thông nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nói: “Đây chính là bản ý mà ta tới tìm Phương Quý sư đệ, ngươi cũng biết, từ lúc Lương Thông ta bắt đầu nhập môn, đã chiếm chỗ linh tuyền tốt nhất ở nơi này, tu luyện tới bây giờ đã sắp được hai năm, cho tới bây giờ còn chưa để cho người ngoài chạm qua, bất quá Phương Quý sư đệ khác biệt với những tên phế vật kia, nếu ta nguyện ý tặng cho ngươi toàn bộ chỗ linh tuyền kia, ngươi có bằng lòng hay không?”

Tặng cho ta? Kẻ này sẽ có lòng tốt như vậy?

Phương Quý nghe vậy liền cảm thấy khả nghi, nhưng lại nở một nụ cười híp mắt nói: “Có chuyện tốt như vậy?”

Lương Thông cười nhạt một tiếng, nói: “Thực sự không dám giấu giếm, một tháng sau ta chuẩn bị tham gia một chỗ khảo hạch trong tiên môn, đang cần một kiện pháp bảo đặc thù, cần kiếm một khoản tiền, suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có Phương Quý sư đệ là lấy ra được, cho nên mới chuyên môn tới tìm ngươi thương nghị, lấy linh tuyền làm vật trao đổi, một tháng sau, ta thông qua khảo hạch, liền trở thành đệ tử Hồng Diệp Cốc, cũng không cần chỗ linh tuyền kia!”

“Mà điều kiện...” Hắn cười tủm tỉm nhìn Phương Quý, nói: “Chỉ cần ngươi đưa cho ta 30 khối linh thạch, ngươi cảm thấy thế nào?”

“30 khối linh thạch?”

Phương Quý nghe được liền cảm thấy ngẩn ngơ, nghĩ thầm kẻ này thật đúng là biết nói thách!

Trong lúc nhất thời lại cảm thấy có một chút buồn cười!

Vị Lương Thông sư huynh ở bên trong gần trăm đệ tử Ô Sơn Cốc này luôn luôn có danh tiếng không tốt, nhưng cũng không ngờ được là sẽ tính toán đến loại trình độ này, khảo hạch mà hắn nói tới không biết là cái gì, nhưng lấy linh tuyền bán cho mình thật sự là buồn cười!

Linh tuyền ở trong Ô Sơn Cốc cũng không phải là sở hữu của cá nhân, mặc dù mọi người đều là ai có bản lãnh thì chiếm đi, nhưng cũng chưa từng nghe nói là có thể bán cho người khác, hiện tại Lương Thông đúng là đã chiếm chỗ linh tuyền kia, cũng không có ai dám đoạt với hắn, nhưng nếu hắn thật sự tiến vào Hồng Diệp Cốc, linh tuyền cũng sẽ trở thành vật vô chủ, không biết sẽ có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu vì chỗ linh tuyền kia...

Thua thiệt cho hắn còn muốn định giá 30 khối linh thạch để bán chỗ linh thạch kia cho mình, coi mình là đồ đần?

Tiền thì ngươi lấy đi, lưu lại cho ta chỗ linh tuyền mà muốn bảo vệ phải đánh nhau vỡ đầu với người khác?

Nếu ta sự có thể bảo vệ, chờ ngươi đi ta liền tranh đoạt, còn cần bỏ ra 30 khối linh thạch cho ngươi để mua?

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lương Thông, trong lòng của Phương Quý dần dần sinh ra sự chán ghét!

Từ nhỏ đến lớn, Phương Quý mặc dù ăn bữa trước không có bữa sau, nhưng xưa nay cũng không hẹp hòi, trong tay phàm là có một chút tiền, từ trước đến nay đều xuất thủ hào phóng, giống như là Bổ Khí Đan ở trong tay của hắn, đã hào phóng đưa cho không ít người, tuyệt đối không đau lòng!

Chỉ là chính mình hào phóng là sự tình của riêng mình, nhưng nếu như có người coi hắn là dê béo, sẽ làm cho hắn cảm thấy khó chịu ở trong lòng!

Vào lúc sớm ở thôn Ngưu Đầu, Phương Quý chính là hạng người không chịu ngồi yên, Tiểu Bá Vương thế nhưng chính là danh hào được hắn đánh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.