“Vừa rồi vào thời điểm phi kiếm bỗng nhiên đảo ngược, trong lòng giật mình, quên bảo trì sự linh hoạt của linh tức, lúc này mới rớt xuống từ trên phi kiếm, nếu như vào thời điểm đó ở trong lòng không hoảng hốt, chuyển lên trên lưng một cỗ xảo kình, hẳn là có thể lật phi kiếm trở về...”
Sau khi Phương Quý tổng kết kinh nghiệm lần thứ nhất, liền lập tức bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai, lần trước hắn chỉ bay ở trên hồ nước vài hơi thở liền tiến vào trong hồ, nhưng lần này lại kiên trì được lâu hơn một chút, sau đó lại bởi vì phi kiếm vào thời điểm lượn vòng không khống chế tốt lực đạo ném chính mình ra bên ngoài, bất quá hắn lại lập tức trèo lên trên vách đá một lần nữa, bay vọt ra từ trên sườn lần thứ ba!
Bốn lần...
Năm lần...
Sáu lần...
...
...
“Bõm!” Trên mặt hồ liên tục có bọt nước văng lên.
Nhưng ở trên vách đá, sẽ luôn có một đạo kiếm quang cố chấp lao xuống một lần nữa.
Mấy vị đệ tử Thái Bạch Tông ở trong đình nghỉ mát đã không biết nên nói cái gì.
Bọn hắn cũng hồn nhiên quên mất sự tình mà mình nói trước đó, chỉ là vừa im lặng vừa sợ hãi thán phục nhìn thân ảnh nho nhỏ lần lượt ngã vào trong hồ nước, lại bò lên trên vách núi một lần nữa, đứng trên phi kiếm lao ra, thế giới quan ở trong lòng cũng đều có một chút hỏng mất!
Thân là đệ tử tiên môn, bọn hắn đương nhiên đã nghe nói qua rất nhiều ý nghĩ hão huyền, giống như là tên tiểu tử này vậy, người mượn nhờ vách núi để luyện tập phi kiếm cũng có không ít, ở trong những người này, có người ngã gãy chân, có người sợ vỡ mật, đại đa số đều trở thành trò cười của đệ tử bên trong tiên môn, thoạt nhìn thì tên tiểu tử này cũng không quá mức khác biệt so với những người khác.
Chỉ là khác nhau một chỗ đó là, những người kia sau khi hoặc nhiều hoặc ít ăn mấy lần đau khổ, đều sẽ thành thành thật thật thu hồi những suy nghĩ không thiết thực này, mà tên tiểu tử trước mắt này...
Hắn đây là không sợ chết, hay là không sợ té ngã?
Lúc đầu, nhóm người đều có tâm lý chế giễu, vào lúc này cũng có một chút cảm giác không cười được, bầu không khí trong đình nghỉ mát nhất thời có vẻ hơi yên lặng, chỉ có thanh âm la hét của tên tiểu tử ở nơi xa kia thỉnh thoảng truyền đến, dường như có một chút hưng phấn.
“Đinh...”
Ở bên trong bầu không khí trầm mặc này, vị Nhan sư tỷ kia nhẹ nhàng gảy đàn ngọc ở trên đầu gối, tiếng đàn giòn giã kéo mọi người từ trong sự trầm mặc lại, Nhan sư tỷ nhẹ nhàng nhìn vào khuôn mặt của ba vị đệ tử Ô Sơn Cốc, hé miệng cười nói: “Trương Kinh sư đệ, Mạnh Lưu Hồn sư đệ, Hứa Nguyệt Nhi sư muội, ba người các ngươi đều là người nổi bật ở bên trong Ô Sơn Cốc, muốn xông qua thí luyện Thập Lý Cốc đối với các ngươi mà nói là không có nhiều độ khó, có thể tiến vào Top 10, thu hoạch được ban thưởng của tiên môn hay không mới là thứ các ngươi nên tranh...”
“Bất quá đối với việc tiến vào Top 10, chúng ta cũng không thể cung cấp cho các ngươi nhiều lời khuyên, các điều cấm kị ở bên trong Thập Lý Cốc, các ngươi hẳn là đều đã rõ, còn lại thì đòi hỏi sự nỗ lực của bản thân, một tháng thời gian mặc dù ngắn, nhưng nếu nỗ lực nhiều hơn, cũng sẽ có thể có nhiều hơn mấy phần thắng, nhìn tên nhóc ở trên hồ kia, có tuổi tác còn nhỏ hơn các ngươi không ít, lại có dũng khí liều chết luyện kiếm như vậy, nói không chừng vào một tháng sau, đối thủ cạnh tranh của các ngươi lại có nhiều hơn một kẻ!”
Ba vị đệ tử Ô Sơn Cốc, Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn cùng với Hứa Nguyệt Nhi nghe vậy cũng đều có một chút trầm mặc, bây giờ bọn hắn đương nhiên sẽ không chịu tin tưởng tên tiểu tử tìm đường chết rõ ràng là vừa mới tiếp xúc với phi kiếm không lâu kia vào một tháng sau sẽ có tư cách trở thành đối thủ của bọn hắn, nhưng cũng biết là vị Nhan sư tỷ này đang nhắc nhở bọn hắn, thay vì trăm phương ngàn kế nghe ngóng bố trí ở bên trong Thập Lý Cốc, cố gắng tăng cường thực lực của bản thân mới là quan trọng hơn.
Thế là bọn hắn đứng dậy, hướng về phía Nhan sư tỷ cùng với Lữ sư huynh nói: “Đa tạ sư tỷ, sư huynh đã chỉ điểm!”
Trước khi rời đi, những người này đều nhìn thoáng qua thân ảnh đang luyện kiếm ở trên hồ, Hứa Nguyệt Nhi cau mũi một cái có phần không phục.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ, thuật phi kiếm của ta thế nhưng mạnh hơn ngươi nhiều...”
Đợi cho mấy người này rời đi, vị Lữ sư huynh người mặc áo bào trắng kia cũng không tiện ngồi lâu, hắn nhìn thoáng qua thân ảnh luyện kiếm trên mặt hồ, trong đáy mắt có một chút không vui, dường như là do lúc nãy hắn nói tên tiểu tử kia luyện kiếm không đúng, kết quả là đối phương lại lần lượt kiên trì được, khiến cho khuôn mặt của hắn có một chút không dễ nhìn, sau khi trầm mặc một lát, hắn mới nói: “Nhan Doanh sư muội, tên tiểu tử kia không biết quy củ, hô to gọi nhỏ ở trên Kính Hồ, quấy nhiễu sự thanh tu của muội, có muốn ta đuổi hắn đi hay không, không để cho hắn tiếp tục quấy nhiễu?”
Nhan sư tỷ khe khẽ lắc đầu, nói: “Đa tạ ý tốt của Lữ sư huynh, nhưng không cần phải để ý tới hắn, ta chỉ là phụng mệnh thanh tu ở đây, Kính Hồ cũng không phải là chỗ ở của ta, cũng không phải là cấm địa tiên môn, hắn muốn luyện kiếm ở chỗ này, ta làm sao có thể gián đoạn sự tu hành của hắn?”
Bây giờ Phương Quý còn không biết rằng mình đã trở thành một hình mẫu tích cực trong miệng của Nhan sư tỷ ở trong đình nghỉ mát, hắn thậm chí cũng không biết là có người đang nhìn hắn luyện tập phi kiếm, hắn chỉ là ở trong từng lần ngã vào trong hồ nước, cảm nhận được rõ ràng một chút kỹ xảo ngự kiếm.
Những kỹ xảo này chỉ có thể hiểu mà không thể nói bằng lời, nếu không tự mình trải nghiệm, coi như người khác có nói nhiều hơn cũng sẽ không có cách nào lý giải, mà sau khí lý giải những kỹ xảo này, thời gian hắn ngự kiếm bay ở trong không trung cũng càng lúc càng lâu.
Đương nhiên, mặc dù là lần lượt ngã vào trong hồ, nhưng ngã xuống từ một địa phương cao như vậy, hắn cũng hứng chịu rất nhiều đau khổ, bất quá công pháp Phương Quý tu luyện là Cửu Linh Thánh Điển, linh tức cường đại, vào ngày hôm sau máu ứ đọng cùng với sự mỏi mệt sẽ biến mất, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngày luyện kiếm thứ hai, hơn nữa linh tức của hắn cường đại, cuồn cuộn không dứt, cũng khiến cho thời gian luyện kiếm của hắn nhiều hơn rất nhiều so với Dưỡng Tức tầng ba phổ thông.
Các đệ tử Dưỡng Tức tầng ba khác, sau khi liên tục ngự kiếm trong thời gian một nén hương, pháp lực sẽ có khả năng hao hết sạch, cần thổ tức một lần nữa, nhưng Phương Quý lại hoàn toàn không biết mỏi mệt, cho dù hắn có liên tục không ngừng ngự kiếm, cũng có thể chống đỡ hơn nửa canh giờ.
Vì vậy, từng ngày trôi qua, Phương Quý đã luyện phi kiếm trên Kính Hồ được bảy, tám ngày, dần dần có kinh nghiệm, ngự kiếm càng ngày càng thuần thục.
Đến lúc này, hắn đã rất là khác biệt cùng với thời điểm ban đầu luyện kiếm ở nơi này, thân hình ngự kiếm mà bay, một đạo linh quang qua lại trên mặt hồ, vòng qua vòng lại, xê dịch quay người, khi thì rút kiếm phóng tới giữa không trung, mà lúc buông xuống thì lướt qua sát mặt hồ, nhìn qua nhẹ nhàng linh hoạt thành thạo, tốc độ lúc nhanh thì thậm chí không nhìn thấy bóng người, chỉ thấy một đạo ánh kiếm màu đỏ bay vút lên từ trên mặt hồ, cực kỳ thần dị.