Long Trần chậm rãi nhắm mắt lại, giống như nói mê, thốt ra một câu.
- Cửu Tinh đệ nhất tinh, Phong Phủ Chiến Thân - hiện.
Khi mở mắt, trong đồng tử hắn xuất hiện một viên tinh thần.
Sau khi viên tinh thần này xuất hiện, thiên địa chấn động mãnh liệt, giống như trời long đất lở, cho dù người quan chiến ngoài mấy chục dặm cũng đều ngã sấp xuống, vẻ mặt kinh hãi chạy trốn, giống như sắp có trời sụp đất nứt vậy.
Đồng thời trên người Long Trần, khí tức cuồng bạo vô tận xộc thẳng lên trời, chín tầng trời chấn động, bên cạnh vô số đá vụn thoát ly sức hút của tâm trái đất, chậm rãi bay lên không trung.
Đá vụn bay trong không trung, giống như bị lực lượng nào đó ép cho nổ tung, đám người Long Thiên Khiếu kinh hãi nhìn Long Trần, đây còn là Long Trần mà bọn họ quen thuộc sao?
Lúc này Long Trần giống như Ma Vương thế, lại giống như Thiên Đế hành tẩu, bễ nghễ bát phương, có thể khiến vạn cổ thần phục.
Vù.
Long Trần biến mất tại chỗ, giống như thuấn di, xuất hiện trước mặt nam tử áo trắng, đánh ra một quyền.
Tuy vẻ mặt nam tử áo trắng đầy kinh hãi nhìn Long Trần, nhưng hắn cũng từng thời từng khắc chú ý Long Trần, thấy Long Trần biến mất, không chút nghĩ ngợi liền đánh ra một quyền.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy truyền đến, quyền của nam tử áo trắng va chạm với Long Trần, cả cánh tay bị chấn nát, phát ra một rên rỉ.
Một quyền đánh nát cánh tay của nam tử áo trắng, Long Trần không hề ngừng lại, chân trái giậm xuống đất, đầu gối phái hất lên.
Bùm.
Đầu gối Long Trần hung hăng đánh vào xương mũi nam tử áo trắng, tiếng xương gãy khiến người ta ghê răng truyền đến, nam tử áo trắng bay ngược ra ngoài.
Nhưng nam tử áo trắng vừa bay ra, Long Trần lại vẽ ra một đạo ảo ảnh lướt trong không trung, tay phải giơ cao, một quyền hung hăng nện xuống.
Bùm.
Thân thể nam tử áo trắng giống như lưu tinh nặng nề rơi xuống đất, đại địa cứng rắn giống như mặt nước, bị đập ra một gợn sóng, khuếch tán ra xung quanh.
Mặt đất kiên cố bị đập ra một hố to phạm vi trăm trượng, ở trung tâm hố to, thân ảnh cháy khét đã không thành hình người nằm đó.
Xương cốt cả người vỡ nát, người cơ hồ cong thành hình chữ U, nhưng khiến người ta kinh hãi là, nam tử áo trắng không ngờ vẫn chưa chết, đang điên cuồng thở hổn hển.
- Con kiến không nên giãy dụa? Vậy ngươi hiện tại giãy dụa cái gì? Con kiến nên chết một cách đau đớn? Được lắm, vậy ta thành toàn cho ngươi.
Long Trần đi đến trước hố to, nhìn nam tử áo trắng ở bên dưới, trong tay xuất hiện một đống đinh.
- Cảm thụ sự thống khổ đi.
Long Trần quát khẽ một tiếng, tay run lên, mấy chục cái đinh bay tới nam tử áo trắng.
Phập phập phập phập...
Tiếng đinh sắt cắm vào thịt truyền đến, mắt nam tử áo trắng vốn đang điên cuồng thở dốc lập tức lồi ra.
- A.
Tiếng hét thê thảm truyền đến, cho dù ở ngoài mấy chục dặm cũng nghe thấy, tiếng kêu tràn ngập thống khổ, khiến người ta không rét mà run.
- Ngươi mới là con kiến thực sự, huynh đệ ta trúng những Thực Cốt Đinh này, cũng không rên lấy một tiếng, ngươi chính là rác rưởi.
Long Trần lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng đang không ngừng hét thảm, hai mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập khoái cảm sau khi trả được thù.
Hắn ghét sự bất lực, ghét người khác cao cao tại thượng, ghét bị người ta coi là thịt cá trên thớt, hắn thầm thề, mình phải mạnh hơn, tuyệt đối không cho phép có người làm nhục mình như vậy.
Đột nhiên viên tinh thần trong mắt Long Trần chậm rãi biến mất, Long Trần lập tức cảm thấy một cơn mỏi mệt truyền đến, ngã quỵ về phía sau.
Có điều Long Trần không ngã xuống mặt đất lạnh căm, mà là ngã vào một lồng ngực ấm áp, một mùi thơm truyền đến, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Long Trần.
Sở Dao ôm lấy Long Trần đã cực kỳ yếu ớt, trong mắt đẹp toàn là nước mắt hạnh phúc, trải qua khúc chiết trùng trùng, cuối cùng cũng sau cơn mưa trời lại sáng.
- Nằm trong lòng ngươi thật thoải mái, thật muốn ngủ một giấc.
Long Trần nhắm đôi mắt đã có chút mỏi mệt lại, nói.
Mặt Sở Dao đỏ bừng, Long Trần cảm giác có chút khác thường, mở mắt ra nhìn một cái, thấy cả đám người phụ thân, mẫu thân, Thạch Phong đang vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, mặt Sở Dao càng đỏ hơn.
Long Trần cũng cười xấu hổ, tận lực đứng thẳng dậy, ở trước mặt nhiều người như vậy còn muốn trêu Sở Dao, da mặt hắn vẫn cần tu luyện thêm.
Nhìn nam tử áo trắng dưới đáy hố, lúc này hắn đã ngừng kêu rên, cho dù là cường giả Dịch Cân cảnh, cũng không thể chịu đựng được sự đau đớn của Thực Cốt Đinh, chết ngắc rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên xa xa có một trận rối loạn, bỗng nhiên có một nam tử bộ dạng như tướng lãnh chạy đến trước mặt Long Thiên Khiếu, cúi người hành lễ:
- Khởi bẩm Hầu gia, chúng ta đã bắt được gian tế của Đại Hạ, nhưng bọn họ đang bắt giữ Thất hoàng tử, xin Hầu gia định đoạt.
Tên quan quân đó vô cùng thông minh, biết thấy gió bẻ lái, nhìn bên Long Trần đại cục đã định, lập tức nghiêng về bên này.
Sở Dao biến sắc, Long Trần nói:
- Đi xem.
Binh lính tránh ramột thông đạo, Long Trần nhìn thấy hai người quen, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Hai người đó không phải ai khác, chính là Chu Diệu Dương và Hạ Bạch Trì, trong tay bọn họ cầm trường kiếm, kề sát trên cổ Sở Phong, Hạ Bạch Trì thấy Long Trần tới, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Long Trần, nếu ngươi không muốn hắn xảy ra chuyện, mau mau thả chúng ta rời khỏi, nếu không...
- Giết đi.
Long Trần mỉm cười.