Long Trần chỉ vào những người thuộc thế lực của Lôi Thiên Thương, nói:
- Còn cả đám khỉ con đi theo đại tinh tinh làm mưa làm gió như các ngươi nữa, trợ trụ vi nghiệt, tội không thể tha thứ.
Các huynh đệ, còn thất thần rồi đó làm gì? Giơ quyền đầu của các ngươi lên đi, bảo vệ sự thánh khiết của nữ thần trong lòng chúng ta, dùng máu nóng của chúng ta để chứng tỏ sự thành kính của chúng ta đối với nữ thần.
Dùng sự anh dũng của chúng ta đuổi đám khỉ con này ra khỏi tầm mắt của chúng ta, các huynh đệ, xông lên!
Nói xong, Long Trần đã chạy thẳng tới đám người của đối phương, khi những người đó còn đang ngỡ ngàng, đã lao tới trước người bọn họ, một phát tát đánh ngất một tiểu tử vẫn còn đang sững sờ.
Lúc này người bên Đường Uyển Nhi tiếng một cái tát của Long Trần, đã triệt để cháy lên dục vọng chiến đấu, đều hét lớn một tiếng, phóng tới kẻ địch.
- Thề sống chết bảo vệ sự thánh khiết của Uyển Nhi tiểu thư, đả đảo đại tinh tinh.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng của Long Trần, hay là bọn họ vốn đã có loại dục vọng này, sau khi một người hô xong, toàn bộ đều hô lớn theo:
- Thề sống chết bảo vệ sự thánh khiết của Uyển Nhi tiểu thư, đả đảo đại tinh tinh.
Mấy chục cường giả Ngưng Huyết cảnh đồng thanh hô lớn, tiếng vang chín tầng trời, cho dù ở ngoài mấy trăm dặm cũng nghe rõ.
Hỗn chiến lại bắt đầu, có điều lần này khác với lúc trước, có Long Trần gia nhập, khí thế bên Đường Uyển Nhi tăng vọt, tuy nhân số vẫn ít hơn, nhưng lại có thể đè đánh địch thủ.
Đường Uyển Nhi ngỡ ngàng nhìn các thủ hạ chiến lực như bão táp, trong nhất thời không rõ có chuyện gì xảy ra? Nữ thần gì? Tiết độc gì? Đây là cái quái gì vậy?
- Long Trần, ngươi muốn chết.
Lôi Thiên Thương lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, phóng tới Long Trần.
- Đối thủ của ngươi là.
Đường Uyển Nhi quát một tiếng, tay ngọc duỗi ra, một đạo phong nhận bay ra, chặn đường đi của Lôi Thiên Thương.
- Đường Uyển Nhi, Long Trần này khinh người quá đáng, ngươi khẳng định muốn che chở cho hắn à?
Mặt Lôi Thiên Thương vô cùng âm trầm, hôm nay hắn thật sự nổi giận rồi.
Đổi lại là người khác cũng không chịu nổi ngôn ngữ của Long Trần, huống chi với Lôi Thiên Thương nổi tiếng nóng tính.
- Hắn là người của ta, ta đương nhiên phải che chở cho hắn.
Đường Uyển Nhi nói một cách rất thản nhiên, nhưng lọt vào trong tai Lôi Thiên Thương, lại nghe ra một tầng ý tứ khác, trong hai mắt toàn là sát ý bạo ngược.
- Vậy ta sẽ giết hắn.
Hai mắt Lôi Thiên Thương âm trầm, sát ý dũng động, cắn răng nói:
Đường Uyển Nhi cả kinh, nàng ta không rõ Lôi Thiên Thương vì sao lại lập tức trở nên bạo ngược như vậy, có điều vẫn lắc đầu nói:
- Có ta ở đây, ngươi đừng hòng động tới hắn.
- A.
Lôi Thiên Thương cảm thấy mình sắp tức tới nổ tung rồi, phát ra một tiếng gầm to, đồng thời lôi đình quanh người nổ vang đì đùng, giống như áo giáp bọc lên người hắn, khí thế xuyên thủng trường không, khiến lòng người run sợ.
- Khà khà, cừ thật, đại tinh tinh sắp biến thân rồi kìa.
Tuy Long Trần ngoài mặt nghiến răng nghiến lợi, giống như của khổ đại cừu thâm, kỳ thật chỉ là đánh cho có lệ, khoa tay múa chân trong đám người, trên thực tế sự chú ý đều tập trung ở bên Lôi Thiên Thương.
Đường Uyển Nhi hơi biến sắc, tay ngọc chập lại trước ngực, quanh người khí lưu dũng động, tóc dài bay múa, phất phới như tiên.
Quanh người không ngờ có mấy trăm đạo phong nhận to bằng bàn tay không ngừng xoay tròn, giống như mấy trăm cánh hoa phiêu động, tôn Đường Uyển Nhi lên giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.
- Đẹp quá.
Long Trần không thể không thầm tán thưởng trong lòng, luận về sự hoa lệ của chiêu số, không ai có thể sánh bằng Đường Uyển Nhi, chiêu số này rất đẹp.
Hơn nữa khác với chiến đấu lúc trước, phong nhận lúc đó chỉ giống như từng đạo hư ảnh, mà phong nhận Đường Uyển Nhi lần này triệu hồi ra lại giống như thực chất, thậm chí có thể nhìn thấy văn lộ trên phong nhận.
Dùng lực lượng gió vô hình ngưng tụ ra vũ khí gần như hữu hình, hơn nữa còn là nhiều như vậy, chứng tỏ Phong Linh Thể của Đường Uyển Nhi thật sựrát khủng bố.
Khí thế của Hai người đang không ngừng đề thăng, cũng càng lúc càng khủng bố, không gian bởi vì bọn họ mà run rẩy, bắt đầu không ngừng vặn vẹo.
Trên đỉnh núi cách sơn cốc mấy trăm dặm, Đồ Phương vẻ mặt đờ đẫn nhìn bọn họ, thở dài nói:
- Chưởng môn quả nhiên pháp nhãn như đuốc, Long Trần này quả nhiên không phải loại an ổn, thậm chí ta hoài nghi chưởng môn phải chăng là cố ý bị thương, ném lại cục diện rối rắm này cho ta.
Thôi, cứ mặc họ, càng xem càng phiền, ta trở về chờ tin tức xấu vậy.
Đồ Phương lắc đầu, thân hình khẽ động, biến mất trên đại thụ, chỉ để lại cành cây vẫn đang rung động.
- Đường Uyển Nhi, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự muốn ngăn cản ta sao ta sao?
Lôi Thiên Thương lạnh lùng hỏi.
- Vẫn là câu đó, có ta ở đây, ngươi không thể thương tổn đến hắn.
Quanh người Đường Uyển Nhi phong nhận di động, thản nhiên nói.
- Vậy đắc tội.
Lôi Thiên Thương gầm lên một tiếng, quanh người quang mang đại thịnh, bước ra một bước, xông tới Đường Uyển Nhi.