- Uyển Nhi, ngươi học theo Long Trần đi, ngươi nhìn thái độ này của người ta kìa, đã làm sai thì có gan nhận.
Ngươi nhìn ngươi đi, ta nói ngươi không đến hai câu, ngươi đã bắt đầu phản bác, ngươi chừng nào thì mới có thể lớn hơn một chút.
Thanh Ngọc thở dài, vẻ mặt lo lắng nói.
Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần đang giả bộ nhu thuận mà tức lắm, Thanh Ngọc tỷ bị tên hỗn đản này lừa rồi, không khỏi hung hăng lườm Long Trần một cái.
Trong thời gian Tiếp theo, Long Trần được Đường Uyển Nhi kéo đi dạo khắp nơi, đương nhiên phạm vi giới hạn ở trong dãy núi trăm dặm này của họ.
Bởi vì hiện tại vẫn chưa tới thời gian báo cáo, nếu tùy tiện rời khỏi nơi này, chỉ sợ sẽ vi phạm một số quy củ không biết tên của biệt viện, như vậy thì phiền lắm.
Không chỉ Đường Uyển Nhi, đệ tử khác cũng bắt đầu đi dạo chung quanh, mọi người đều tràn ngập tò mò với mỗi một cành cây ngọn cỏ nơi này.
Đường Uyển Nhi và Long Trần đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh, nhìn kỳ hoa dị thảo chung quanh, Đường Uyển Nhi không khỏi cảm khái:
- Không ngờ trải qua nhiều ngày gian khổ như vậy, cuối cùng cũng vào được Huyền Thiên Biệt Viện, nơi này đúng là một tiên cảnh nhân gian.
- Khà khà, không phải ta muốn dội ngươi một gáo nước lạnh đâu, nhưng đây là bọn họ tát trước một cái rồi lại cho ngươi ăn táo ngọt sau, ăn xong táo ngọt rồi thì cũng có nghĩa là cái tát tiếp theo sắp tới, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi.
Long Trần cười nói.
Đường Uyển Nhi bật cười xì một tiếng, giống như hoa tươi đua nở, xinh đẹp không sao tả xiết:
- Long Trần, ta phát giác ngươi căn bản không giống một người trẻ tuổi, nói năng lúc nào cũng rất là già dặn.
Long Trần thở dài nói:
- Có lẽ là ở trong sơn động, bị lão quỷ kia lây bệnh.
Tính cách hiện tại của hắn hoàn toàn có liên quan tới kinh lịch của hắn, hắn cũng cảm thấy mình chưa trải qua thời kỳ trưởng thành đã trực tiếp bước vào thời kỳ mãn kinh rồi.
Ở cùng với những đồng bạn tuổi tác tương đương với mình, không ngờ lại không có tiếng nói chung, Long Trần có đôi khi cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Cho nên cho dù Long Trần ở cùng đám người Đường Uyển Nhi, cũng chỉ là trêu bọn họ chiếm đa số, rất ít biểu đạt cái nhìn xuất phát từ chính bản thân, cảm thấy chỉ số thông minh của mọi người là không cùng một tần số.
- Ngươi nói như vậy làm ta cũng nhớ tới, tà thi cường đại kia luôn miệng nói ngươi lừa hắn, ngươi đã lừa cái gì? Hắn vì sao lại hận ngươi như vậy?
Đường Uyển Nhi tò mò nói.
Có thể khiến một cường giả tà ma chỉ còn lại linh hồn nổi giận như vậy, Long Trần này cũng quá cường đại rồi, đúng là ứng với câu đó, người chết cũng có thể tức tới sống lại.
- Có lẽ là ta cô phụ một mảng thâm tình của hắn.
Vẻ mặt Long Trần đầy phức tạp, nói. Giống như lâm vào trong hồi ức thâm tình.
- Buồn nôn quá, đừng nói hưu nói vượn nữa, ngươi rất ghê tởm.
Đường Uyển Nhi lườm Long Trần một cái với vẻ chán ghét, đề tài ghê tởm như vậy, cũng có thể nói ra miệng được, khiến Đường Uyển Nhi tức tới muốn đánh người.
- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta là nói thấy ta kỳ tài ngút trời, trên trời hiếm có, dưới đất khó tìm, muốn ta kế thừa y bát của hắn mà thôi.
Long Trần khinh bỉ nói.
Đường Uyển Nhi sửng sốt, mặt hơi đỏ lên, có điều rất nhanh liền khôi phục, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói như vậy thì ta tin.
- Giải thích thế nào?
Long Trần ngẩn ra.
- Ta cảm thấy những chuyện ngươi làm cơ bản là không có chuyện nào đứng đắn cả, chỗ nào cũng lộ ra tà khí, lão quỷ đó muốn thu ngươi làm đồ đệ, cũng là tìm đúng người.
Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần, nói.
Long Trần nhìn vẻ trêu tức trong mắt đẹp của Đường Uyển Nhi, lập tức minh bạch, nàng ta đây là đang cười nhạo mình làm việc không tử tế.
Long Trần muốn phản bác một chút, có điều trong một chốc một lát, lại không ngờ không tìm thấy từ ngữ biểu đạt thích hợp, chẳng lẽ ta thật sự thích hợp làm một tà phái à?
Thấy Long Trần ngơ ngác nhìn mình, không ngờ bị mình nói cho á khẩu không nói được gì, Đường Uyển Nhi không khỏi cười khanh khách, giống như quen biết Long Trần lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên chiếm được thượng phong trên miệng lưỡi.
- Long Trần, ngươi biết không, ta ở trong thế hệ trẻ tuổi của Đường gia chúng ta, địa vị cao nhất, cho nên các gia gia trong tộc đều vô cùng sủng ái ta, lúc đó ta vô cùng tùy hứng, thích càn quấy.
- Đừng nói vậy, hiện tại ngươi cũng càn quấy mà.
Long Trần lắc đầu nói.
- Bại hoại, không được ngắt lời ta khi ta đang nói.
Đường Uyển Nhi bực mình đánh Long Trần một cái, sau đó tiếp tục nói:
- Nhưng khi ta dần dần lớn lên, ta bắt đầu phát hiện, bọn họ yêu ta, chiều ta như vậy, lại ở trên người ta bỏ ra quá nhiều tâm huyết, thì ra là kỳ vọng ta có một ngày có thể thức tỉnh tổ văn, giác tỉnh huyết mạch, chấn hưng Đường gia.
- Từ lúc đó, ta liền cảm thấy áp lực rất lớn, không cần các trưởng bối dặn dò, ta cũng bắt đầu khắc khổ tu hành. Khi ta tiến vào Ngưng Huyết cảnh, trong gia tộc cố ý an bài mấy lần 'Ám sát', muốn đẩy ta vào tuyệt cảnh, hy vọng ta có thể thức tỉnh lại tổ văn.
- Đáng tiếc đều không thành công, phải biết rằng lần đầu tiên không thức tỉnh, xác suất lần sau muốn thành công sẽ càng lúc càng thấp. Mà ta trải qua bảy lần vẫn không giác tỉnh được, tuy bọn họ đều không nói gì, nhưng ta biết, trong lòng bọn họ rất thất vọng, ta. . .
Nói tới đây rốt cuộc không nói được nữa, Đường Uyển Nhi không ngờ ôm lấy Long Trần mà ủy khuất khóc nấc lên, khiến Long Trần cả kinh.
Cả người Long Trần căng ra, động cũng không dám động, cảm thụ được thân thể mềm mại gần như là hoàn mỹ đó của Đường Uyển Nhi, mùi thơm xử nữ truyền vào trong mũi, Long Trần cảm thấy mình đang lâng lâng bay bổng.
Đường Uyển Nhi khóc một hồi, bỗng nhiên có phản ứng, vội vàng buông Long Trần ra, quay mặt đi, nhẹ nhàng lau nước mắt, mặt đã đỏ như quả táo chín, trong lòng lại giống như có nai con đang chạy.