Đao khí cắt vỡ thương khung, đồng thời cũng khiến mọi người chấn động, Long Trần vào khoảnh khắc đó giống như vượt trên vạn đạo, trở thành quân vương chúa tể vạn cổ.
Ngay cả các trưởng lão cũng đều đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn đao ảnh trong tay Long Trần.
- Trảm.
Long Trần gầm to một tiếng, giống như thiên thần xét xử, trường đao chém xuống Quỷ Sa.
Trong lòng Quỷ Sa hoảng hốt, hắn ngàn vạn lần không ngờ, Long Trần lại có chiến kỹ khủng bố như vậy, chỉ có thể dồn hết toàn lực mà ngăn cản.
Ầm.
Giống như thiên đao chém xuống ngân hà, đá vụn tung bay, thiên địa rung chuyển, sóng khí ngập trời, thổi quét bốn phương tám hướng.
- Không xong.
Đồ Phương biến sắc, tay vươn ra, một bàn tay vô hình xuất hiện, bảo vệ Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu ở gần chiến trường nhất.
- Mọi người cẩn thận, nằm sấp xuống phòng ngự.
Sau khi Đồ Phương bảo vệ hai người, liền hét lên với mọi người.
Mọi người nghe vậy đều vận khí bảo vệ toàn thân, sau đó nằm xuống đất, mà có một số người thì vẻ mặt không phục, dư ba nho nhỏ mà thôi, có cần phải bận tâm vậy không?
Ầm.
Khi bão táp khủng bố quét tới, những người còn đứng không khỏi trợn tròn mắt, trong cơn lốc khủng bố xen lẫn đá vụn, nháy mắt liền cắn nuốt bọn họ.
Thế là tiếng hét thảm và tiếng gãy xương hộc máu vang lên, diễn tấu khi một khúc nhạc vô cùng oanh liệt.
Những người này dùng thân thể và máu tươi của mình, suy diễn đạo lý “cây cao trong rừng, gió tất thổi gãy” một cách vô cùng nhuần nhuyễn bằng một thủ pháp hiện đại.
Sau khi bão táp bình ổn, có người từ trong bùn đất chui ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi há to miệng.
Càng lúc càng nhiều người từ trong bùn đất chui ra, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biểu cảm lại giống hệt nhau, đó chính là kinh hãi.
Phù.
Bùn đất trên người bị hất đi, Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu lông tóc cũng không tổn thương, trên người cũng không dính lấy một hạt bụi.
Một đôi tay trong suốt chậm rãi tản đi, hai người căn bản không có thời gian để cảm tạ sự cứu viện của Đồ Phương, liền đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho rung động.
Một cái hố sâu không thấy đáy kéo dài về phương xa, toàn bộ mặt đất đã biến hình, cơ hồ không nhìn ra bộ dạng trước kia.
Đất đá cơ hồ bao phủ mọi người, trước hố sâu rộng chừng mấy trượng, Long Trần chống trường đao xuống đất, ngực phập phồng kịch liệt, không ngừng thở hổn hển.
Mà cách hắn không xa, một cánh tay và bộ vị từ eo trở xuống của Quỷ Sa đã biến mất toàn bộ, giống như một cọc gỗ dựng ở đó.
- Không ngờ đã thắng rồi?
Đường Uyển Nhi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, kêu lớn:
- Long Trần, mau chặt bỏ đầu của hắn đi, ngươi sẽ chính là đệ tử hạch tâm.
Hiện giờ thân thể của Quỷ Sa đã biến mất hơn nửa, đã không còn sức chống cự, nếu không phải nàng ta và Diệp Tri Thu đều đã thoát lực thì đã chạy tới chặt đầu Quỷ Sa rồi.
Sắc mặt Đồ Phương hiện lên một nụ cười, tuy lúc ban đầu có mở cho Long Trần một chút tiện nghi, có điều độ khó của khảo hạch này đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải ngậm miệng.
Sự cường đại của Long Trần là không thể nghi ngờ, nếu nhân vật như vậy mà không cho hắn một danh ngạch đệ tử hạch tâm, thật sự quá đáng tiếc.
Chỉ là danh ngạch này tặng ra, đúng là rất khó khăn, mấy lần ngay cả Đồ Phương cũng đều cho rằng bọn họ sẽ thất bại.
Long Trần hít sâu một hơi, cứ như vậy kéo trường đao, bước về phía Quỷ Sa, hiện giờ là lúc thu hoạch quả rồi.
- Khà khà, muốn dùng đầu của Quỷ Sa ta để đổi lấy phần thưởng? Nằm mơ đi.
Đột nhiên Quỷ Sa ngửa mặt lên trời thét dài, một cỗ Linh hồn chi lực cuồng bạo điên cuồng vận chuyển trong cơ thể hắn.
Tất cả mọi người chấn động, đã như vậy rồi lại vẫn có thể phản kháng, người này rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Long Trần cũng chấn động, vội vàng gọi to:
- Ê ê ê, đợi đã, chúng ta có gì từ từ nói.
- Nói cái con mẹ ngươi, đồ khốn nạn, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế.
- Ầm.
Ầm.
Sau khi Quỷ Sa mắng to một tiếng, bỗng nhiên toàn bộ thân thể nổ tung, thịt nát tung tóe, phân tán đầy trời, không ngờ cứ như vậy tự bạo.
Trong nhất thời tất cả mọi người đều choáng váng, linh hồn của tên này thật sự quá cường đại, cuối cùng không ngờ còn có khí lực tự bạo.
- Mẹ nó, giờ thì tính kiểu gì?
Long Trần cũng trợn tròn mắt, không có đầu người để đi đổi phần thưởng rồi.
Vội vàng chạy đến chỗ Quỷ Sa tự bạo, xem xem có thể nhặt được chút linh kiện hơi to nào để ghép lại không.
Đáng tiếc là, có lẽ là Quỷ Sa thật sự rất hận Long Trần, thà tự sát chứ cũng không muốn Long Trần có được một chút lợi ích nào từ trên người hắn.
Không ngờ dùng hồn phi phách tán làm cái giá, phát nổ nát bươm thân thể, mảnh to nhất cũng chỉ to bằng ngón tay mà thôi.
Vốn nếu Quỷ Sa không tự sát, mà là bị Long Trần chặt bỏ đầu, linh hồn của hắn sẽ được thận trọng đưa vào trong một thi thể khác, kỳ thật hắn không cần chết, một tà ma cực kỳ tiếc mạng, không ngờ lại làm được một cách quyết tuyệt như vậy, có thể thấy được hắn hận Long Trần tới mức nào.
Long Trần nhìn mảnh thi thể đầy đất, không khỏi khóc không ra nước mắt, thử hỏi Đồ Phương:
- Đồ Phương trưởng lão, người xem xem chúng ta có thể không dùng khối để tính mà dùng cân để tính không?