Đến lúc này mượn lừa trèo xuống vẫn không quên ra vẻ tay đây, Long Trần lắc đầu, nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Tuyết, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tuyết:
- Hôm nay may mà có ngươi, bằng không người mất mặt có thể chính là ta.
- Ô ô...
Tiểu Tuyết dùng đầu cọ vào người Long Trần.
- Khà khà, được rồi, ta biết ngươi còn có tuyệt chiêu, nhưng ở đây không thể giết người, chúng ta nhịn một chút!
Long Trần nhẹ giọng an ủi Tiểu Tuyết.
Lúc này Quách Nhiên đã khập khiễng đi đến bên cạnh Long Trần, Long Trần tức giận nói:
- Đừng có giả vờ đáng thương.
Quách Nhiên cười khà khà, giơ ngón cái lên nói:
- Lão đại, ngươi giỏi thật đó, ngay cả nhân vật như Tề Tín cũng không làm gì được ngươi.
- Được rồi, đây đều là dựa hơi Tiểu Tuyết, mau đi thôi, hình như báo danh bắt đầu rồi.
Long Trần và Quách Nhiên đi theo dòng người tiến về phía trước.
Ra khỏi sơn cốc, phía trước là một khu đất trống trải, khi Long Trần đến, mấy vạn người báo danh đã thành thành thật thật đứng đó.
Phía sau mỗi người, ma thú cũng đều ngoan ngoãn nằm sấp, cả một bãi đất trống to như vậy, đầu người lúc nhúc, ma thú ngang dọc, cực kỳ đồ sộ.
Phía trước khoảng trống có một tòa môn lâu, cao tới trăm trượng, cực kỳ tráng lệ, lộ ra khí tức tang thương phong cách cổ xưa.
Trên môn lâu dùng văn tự cổ đại viết bốn chữ to cứng cáp - Huyền Thiên Biệt Viện, chữ như vàng chảy, vô cùng chói mắt.
Nhìn thấy môn lâu hùng vĩ này, xem ra tới đây chính là cửa lớn của Huyền Thiên Biệt Viện, chỉ có điều Long Trần không nhìn thấy đại chung phát ra âm thanh đó.
Cửa lớn cao tới mấy chục trượng đang đóng chặt bỗng dưng mở ra, giống như miệng quái thú đang há to.
Cửa lớn vừa mở, một cỗ linh khí cực kỳ nồng đậm ùa vào mắt, khiến tâm thần người ta chấn động.
Cừ thật, cửa lớn này có cổ quái, trong lòng Long Trần cả kinh, xem ra cửa lớn này không ngờ có thể ngăn cách linh khí tiết ra ngoài, nghĩ chắc cử này là một bộ phận của trận pháp.
Chẳng trách nhiều người như vậy đều liều mạng chen chúc tới Huyền Thiên Biệt Viện, chỉ là linh khí nồng đậm như vậy cũng có thể khiến tốc độ tu hành của người ta tăng lên mấy lần.
Theo cửa lớn được mở, bên trong một đám người đi ra, nhìn qua đều khoảng hai mươi mấy tuổi, thản nhiên nhìn những người báo danh ở bên ngoài.
Dẫn đầu là một nam tử mặc trường bào màu đen, vẻ mặt trầm ổn, trong hai mắt tinh quang lưu động, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ già dặn.
Nam tử đó nhìn mọi người, mở miệng nói:
- Đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là chấp sự tới nghênh đón các ngươi, cũng là giáo quan phụ trách các ngươi tiến vào khảo hạch.
Ngoài ra còn có một thân phận, những người chúng ta đều là sư huynh của các ngươi, cũng chính là người báo danh lần trước.
Ba năm trước, chúng ta cũng giống như các ngươi, cũng đứng ở chỗ này, do sư huynh khóa trước tiếp dẫn chúng ta.
Nghe người đó nói vậy, không ít người đều rì rầm, hiển nhiên không ngờ nghênh đón bọn họ là đệ tử khóa trước.
Có điều vẻ mặt Quách Nhiên vẫn bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết quá trình này, sau khi những tiếng rì rầm bình tĩnh một chút, người đó thản nhiên nói:
- Ba năm trước, chúng ta giống như các ngươi, mang theo giấc mộng, mang theo khát khao tới đây, nhưng ta ở đây dội cho các ngươi một chậu nước lạnh, nơi này khác với tưởng tượng của các ngươi.
Nơi này rất tàn khốc, so sánh với những ngày tháng mà các ngươi ở nhà, nơi này chính là địa ngục, cho nên, nếu các ngươi muốn rời khỏi, hiện tại vẫn còn kịp.
Những người ở đây nghe những lời cay nghiệt này, trong lòng không khỏi giật thót, một loại cảm giác không ổn lập tức dâng lên trong lòng.
- Xin hỏi sư huynh, các sư huynh khóa trước chỉ còn lại mấy người các ngươi thôi à?
Người người lớn gan hỏi.
- Ừ, cường giả đều đi rồi, chỉ còn lại chúng ta, bởi vì trong lần đó, chúng ta là tồn tại lót nồi.
Người đó không chút không kiêng kỵ nói.
- Ặc, thì ra là loại cấp pháo hôi, ra vẻ gì chứ.
Người người nhỏ giọng khinh thường, không ít người, sự kính sợ lúc ban đầu đối với mấy người này lập tức vơi đi nhiều.
Người đó mỉm cười, giống như đã đoán trước được phản ứng của bọn họ, nhìn lướt qua đám người, gật đầu nói:
- Đã đến giờ rồi, lấy ra danh thiếp của các ngươi, chúng ta phải nhất nhất kiểm tra một lượt.
Mọi người nghe xong, vội vàng lấy ra thiếp báo danh của mình, hai mươi mấy nam tử đó bắt đầu kiểm tra.
Bỗng nhiên một người chỉ vào một người báo danh, nói:
- Danh thiếp của ngươi là từ đâu mà có.
Người báo danh hoang mang, có điều lập tức che giấu, lạnh lùng thốt:
- Biệt viện của các ngươi phát, các ngươi lại không biết à?
- Danh thiếp này không thuộc về ngươi, tuy ngươi dịch dung, nhưng ngươi không lừa được ta, là ngươi giết người báo danh đó à.
Chỉ thấy người báo danh đó lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi một quyền đấm người đó, có điều một quyền đó là hư chiêu, cả người lập tức bay ngược về phía sau, muốn đào tẩu.
Trên mặt người đó hiện lên vẻ trào phúng, một tay chậm rãi nâng lên, nam tử vốn đang chạy như điên, lập tức kinh hãi phát hiện mình không thể động đậy.
Quỷ dị nhất là thân thể hắn chậm rãi bay lên không trung, người báo danh kinh hãi, điên cuồng kêu to, nhưng không thể thoát khỏi lực lượng quỷ dị đó.
- Chết.
Phập.
Mưa máu đầy trời, cường giả Ngưng Huyết cảnh hậu kỳ đó cứ vậy nổ tung trong không trung.