Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 372: Chương 372: Lĩnh phúc lợi (2)




Lăng Vân Tử cười nói.

- Đa tạ chưởng môn đã nhắc nhở, Đồ Phương biết nên làm như thế nào rồi!

Đồ Phương cung kính nói.

Lăng Vân Tử gật đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, thầm nghĩ trong lòng: Có thể chính mắt chứng kiến một dị số quật khởi, đây là chuyện vinh hạnh cỡ nào.

...

Đồ Phương đi rồi, Long Trần cảm thấy cứ bị nhìn chằm chằm như vậy là cực kỳ không thoải mái, muốn cùng Đường Uyển Nhi tiến vào Huyền Thiên Các..

- Long huynh, xin dừng bước.

Bỗng nhiên hai người đi tới, khí tức trên người bọn họ cực kỳ cường đại, người chung quanh không dám đi quá gần với bọn họ.

Bởi vì mọi người đều vừa tấn thăng Dịch Cân cảnh, khí tức trên người cuồng bạo, không thể khống chế tự do, chỉ có thể tùy ý để chúng phát ra.

Long Trần sửng sốt, không thể nào, vừa đánh xong một trận, giờ lại phải đánh tiếp à? Không có thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp à?

- Long huynh đừng hiểu lầm, vừa rồi thấy Long huynh Thần lực vô song, khí độ khiến người ta khâm phục, muốn làm quen với Long huynh thôi.

Một nam tử mày rậm trong đó nói.

Người khác là một nam tử có chút gầy yếu, có điều khí tức vẫn rất bá đạo, hắn tiếp lời:

- Đặc biệt là khí thế không sợ trời không sợ đất đó của Long huynh, thật sự khiến người ta khâm phục.

Mặc dù ở trong biệt viện, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới chúng ta có thể trở thành bằng hữu, cho dù không làm được bằng hữu thì có một đối thủ mạnh mẽ như ngươi cũng là chuyện tốt.

Tuy người đó bộ dạng gầy yếu, nhưng hào khí trong xương tủy lại không thấp, khiến người ta nghe mà trong lòng thoải mái.

Long Trần mỉm cười nói:

- Hai vị huynh đệ coi trọng tiểu đệ rồi, nếu không phải có Đồ Phương trưởng lão giải vây, tiểu đệ đã bị người ta hành hạ như chó.

Hai người đó cười ha ha, chiến lực của Long Trần cường đại, nhưng nói chuyện thẳng thắn, không hề ra vẻ và ngạo khí, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Giới thiệu một chút, ta tên là Tống Minh Viễn, còn hắn là Lý Kỳ.

Hán tử mày rậm nói.

Long Trần cười nói:

- Ta sẽ không nói những lời không có dinh dưỡng như ngưỡng mộ đã lâu gì đó đâu, nghe ghê răng lắm, dù sao tên của ta cũng các ngươi cũng biết rồi.

Tống Minh Viễn và Lý Kỳ không khỏi cười ha ha, phương thức nói chuyện của Long Trần vô cùng thú vị, hài hước lại không mất phong độ, nói ra nghe rất thoải mái.

- Long trọng giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là tổng biều... ặc, là hội trưởng của Thiên Địa Hội chúng ta, võ lâm đệ nhất mỹ nhân Đường Uyển Nhi tiểu thư.

Long Trần giới thiệu Đường Uyển Nhi với hai người, miệng thiếu chút nữa thì còn nói ra tổng biều cầm, cũng may cuối cùng sửa kịp.

Sắc mặt Đường Uyển Nhi không khỏi hơi đỏ lên, đối với chào hỏi người xa lạ, nàng ta không am hiểu lắm, có điều vẫn kiên trì nói:

- Chào các ngươi.

- Đại danh của Đường Uyển Nhi tiểu thư thực sự là như sấm bên tai, trong khảo hạch, giác tỉnh tổ văn, thật sự khiến người ta hâm mộ hâm mộ.

Lý Kỳ khách khí nói.

Lúc ban đầu bọn họ vẫn chưa biết thiếu nữ này là ai, nhưng về sau Đường Uyển Nhi sử ra phong nhận cực lớn, lực chiến cường giả chấp pháp, để lộ Phù văn chi lực cường đại, bọn họ lập tức liền nhận ra Đường Uyển Nhi.

- Đường Uyển Nhi tiểu thư có Long Trần huynh tương trợ, Thiên Địa Hội tất nhiên sẽ là siêu quần xuất chúng trong tất cả các thế lực.

Tống Minh Viễn nói.

Long Trần và Đường Uyển Nhi khách khí với bọn họ một hồi, biết thế lực của Tống Minh Viễn tên là Huynh Đệ Hội, mà thế lực của Lý Kỳ thì tên là Bạch Vân Các.

Hai bên đều hỏi thăm đỉnh núi của đối phương, hẹn có cơ hội nhất định sẽ tới bái phỏng một chút, hai người cũng hẹn Long Trần có rảnh thì tới uống rượu.

Sau khi khách khí vài câu, Lý Kỳ rất biết sát ngôn quan sắc, lấy cớ mình phải trở về làm chút việc rồi cùng Tống Minh Viễn rời đi.

Bởi vì bọn họ đã lĩnh xong phúc lợi của mình, cũng đổi được thứ mình cần, không cần ở lại nữa.

Lúc này Long Trần và Đường Uyển Nhi mới đi vào Huyền Thiên Các, sau khi tiến vào, Long Trần mới giật mình cảm thán, nơi này rộng lớn quá.

Thì ra sau khi tiến vào cửa lớn, thang gác không ngờ là một mực kéo dài xuống dưới lòng đất, vừa vào cửa là một đại sảnh, đang có rất nhiều người xếp hàng, nhìn phía trước có một người đang bận rộn ghi chép gì đó, chắc là chỗ phát phúc lợi.

Có điều Long Trần phát hiện, cách nơi phát phúc lợi không xa, cũng có một cái đài, lại không có một ai, chỉ có một nữ tử lẳng lặng ngồi ở đó.

Long Trần và Đường Uyển Nhi đi tới, Đường Uyển Nhi lấy ra minh bài của mình, đưa cho nữ tử đó rồi nói:

- Tỷ tỷ, nhận phúc lợi ở đây à?

Nữ tử đó nhìn nhìn minh bài, gật đầu với Đường Uyển Nhi:

- Đúng vậy, căn cứ vào viện quy, ngươi có thể lĩnh một trăm viên linh thạch, năm vạn tích phân.

Ngoài ra ngươi là hội trưởng của công hội, có thể ở đây lĩnh mười vạn tiền phúc lợi của công hội, tổng cộng là mười lăm vạn tích phân và một trăm viên linh thạch.

Miệng Long Trần há to tới cơ hồ có thể nhét vừa một quả trứng, phúc lợi một tháng của một đệ tử ngoại môn là một viên linh thạch, năm trăm tích phân.

Đệ tử nội môn là ba viên linh thạch và hai ngàn tích phân, nhưng đệ tử cấp hạch tâm không ngờ có một trăm viên linh thạch và năm vạn tích phân, chênh lệch này cũng quá lớn rồi.

Tuy không biết tích phân có thể làm gì, nhưng cũng có thể đoán ra được, tích phân là tiền lưu động nội bộ của biệt viện, hơn nữa còn là loại vĩnh viễn không bị giảm giá trị.

Chẳng trách lúc trước Đường Uyển Nhi lại liều mạng ủng hộ mình cướp lấy danh ngạch đệ tử hạch tâm, chênh lệch này thật sự là quá lớn.

Đồng thời trong lòng cũng hối hận không thôi, lại ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Quỷ Sa một lượt, tên hỗn đản này quá thất đức rồi.

Đường Uyển Nhi rất nhanh liền nhận được một túi linh thạch, bên trong chứa một trăm viên linh thạch lóng lánh.

Đó chính là linh thạch, là tinh thể của linh khí dựng dục mấy chục vạn năm trong đại địa mới hình thành, ẩn chứa linh khí khủng bố, ở ngoại giới quả thực chính là vật báu vô giá.

Đường Uyển Nhi vui vẻ cất linh thạch vào trong giới chỉ, đồng thời một chỗ lõm ở mặt sau của minh bài của nàng ta sáng lên, giống như huỳnh quang múa lượn, bên trên chớp động mấy con số.

Minh bài không chỉ là tượng trưng của thân phận, đồng thời cũng là khí cụ lưu trữ tích phân, có chút tương tự như tinh tạp của ngoại giới, có thể trực tiếp từ bên trong quét lấy tích phân, cũng có thể tự do chuyển khoản, hơn nữa không thu bất kỳ phí thủ tục nào.

- Tỷ tỷ, ta cũng muốn lấy phúc lợi của ta, cám ơn.

Long Trần cũng vô cùng khách khí đưa minh bài của mình qua.

Nữ tử đó thản nhiên nhìn Long Trần một cái, nói:

- Nơi này chỉ đổi phúc lợi của đệ tử hạch tâm và phúc lợi của công hội, ngươi muốn nhận thì tới bên kia xếp hàng.

Long Trần cười khổ nhìn đội ngũ cơ hồ là không nhìn thấy điểm cuối này, muốn làm thân với nữ tử đó, xem xem có thể được ưu tiên đặc biệt không, kết quả người ta lại căn bản không thèm quan tâm tới hắn, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mà Đường Uyển Nhi thì vui sướng khi người khác gặp họa ở bên cạnh cười trộm, Long Trần tức tới trợn mắt, thật sự là quá mất mặt, Long Trần không khỏi giận dữ, sau đó, thành thật đi xếp hàng.

Trải qua hơn một tiếng, Long Trần cuối cùng cũng nhận được chút tiền lương còm cõi của mình, sau đó đi theo Đường Uyển Nhi xuống một tầng ở bên dưới, nơi đó là chỗ mua sắm.

Vừa tiến vào tầng thứ nhất, Long Trần đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc, không khỏi cười vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.