Tuy Long Trần đã sớm phòng bị Anh Hầu xuất thủ, nhưng vẫn không ngờ, tốc độ của Anh Hầu lại đáng sợ như vậy, cơ hồ vừa động thân đã tới trước người hắn.
Có điều trong lòng Long Trần đã sớm có chuẩn bị, nếu Anh Hầu không mạnh, làm sao có thể trở thành tam đại cao thủ của đế quốc, ngang hàng với phụ thân?
Mắt thấy một kiếm đâm về phía cổ họng mình, trong mắt Long Trần ngược lại là một mảng bình tĩnh, hắn lúc này đã buông xuống tất cả sợ hãi, tiến vào một loại trạng thái kỳ dị.
Đối với một kiếm của Anh Hầu, Long Trần cũng chẳng buồn để ý, lực lượng bùng nổ, kiếm bản to trong tay chém ngang về phía Anh Hầu.
Tuy kiếm bản to cực kỳ trầm trọng, nhưng đối với Long Trần có mười hai khí toàn, nhục thân đã cường đại đến bất khả tư nghị mà nói, đã không có bất kỳ vấn đề gì.
Một kiếm vung ra, kình phong gào thét, lúc này Long Trần cũng không dám bảo lưu, lực lượng cả người đều được sử ra, ngay cả không gian cũng giống như bị cắt đi vậy.
Anh Hầu hiển nhiên không ngờ, Long Trần lại dũng mãnh không sợ chết như vậy, đây rõ ràng là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Nhưng chính đấu pháp ngốc nghếch như vậy, lập tức đánh tan thế công của hắn, trường kiếm trong tay Anh Hầu chỉ dài ba thước bốn tấc, là một thanh trường kiếm tiêu chuẩn.
Mà trường kiếm trong tay Long Trần lại có bảy thước, nếu cứ tiếp tục công kích, chỉ có một kết quả, trường kiếm của hắn đâm thủng yết hầu của Long Trần, kiếm bản to của Long Trần cũng sẽ hung hăng chém lên người hắn.
Cho dù Anh Hầu tự phụ, cũng không dám dùng thân thể đỡ một kiếm của Long Trần, cho dù hắn là cường giả Dịch Cân cảnh cũng không được, không thể không từ bỏ tấn công, thân hình khựng lại, lướt về phía sau, tránh được một kiếm của Long Trần.
Một kiếm nhìn thì như lưỡng bại câu thương của Long Trần, trên thực tế lại có học vấn cực lớn, hắn tin nếu mình tránh né một kiếm phủ đầu này của Anh Hầu, như vậy hậu chiêu khủng bố của Anh Hầu sẽ liên tục kéo đến, như vậy chỉ sẽ gia tốc sự bại vong của mình.
Thấy Anh Hầu tránh lui, Long Trần hét lớn một tiếng, giống như sấm mùa xuân, trường kiếm đang quét ra đột nhiên dừng lại, chuyển gạt thành điểm, đánh tới ngực Anh Hầu.
Anh Hầu vừa né qua một kiếm của Long Trần, đột nhiên thấy Long Trần biến chiêu, không khỏi biến sắc.
Phải biết rằng trọng lượng của thanh kiếm bản to này rất kinh người, Anh Hầu đã sớm nhìn ra, cho nên hắn không dám đánh bừa với Long Trần.
Nhưng kiếm bản to trọng lượng kinh người như vậy, Long Trần lại có thể nửa đường biến chiêu, điều này chứng tỏ lực lượng của Long Trần cũng mạnh tới nghe rợn cả người.
- Hừ, man lực mà thôi.
Anh Hầu hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vẽ ra một đường cong, nặng nề điểm lên kiếm bản to của Long Trần, phát ra một tiếng vang.
- Keng.
Tia lửa văng khắp nơi, khiến Long Trần giật mình là, một kích toàn lực đó của hắn không ngờ bị một kiếm của Anh Hầu dẫn lệch đi, xẹt qua bên cạnh Anh Hầu.
Chết người là mình dùng sức quá mạnh, hơn lực dẫn của Anh Hầu khiến Long Trần bất giác lao về phía trước.
Long Trần vừa thầm hô không ổn, trường kiếm trong tay Anh Hầu đã giống như độc xà bắn tới, đâm thẳng tới ngực Long Trần.
Long Trần dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trong linh hồn, theo bản năng hóp ngực lại.
- Vù!
Tốc độ của Anh Hầu quá nhanh, trực tiếp đâm ra một lỗ máu ở trước ngực hắn, máu tươi bán ra.
May mắn là, Long Trần tránh được chỗ yếu hại ở tâm tạng, có điều không đợi Long Trần thở phào, kiếm thứ hai của Anh Hầu đã đến cổ họng Long Trần.
Trong lòng Long Trần kinh hoàng, đây là cường giả Dịch Cân cảnh à? Căn bản là không thể địch nổi, ở trước mặt Anh Hầu, mình giống như một tiểu hài tử đánh nhau lung tung, không có sức hoàn thủ.
Một kiếm này nhanh đến bất khả tư nghị, Long Trần muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm đó, đâm thủng cổ họng của mình.
Trong mắt Long Trần trừ mũi kiếm lạnh như băng ra, còn có ánh mắt tràn ngập trào phúng và oán niệm của Anh Hầu, Long Trần lần đầu tiên cảm thấy tử vong gần như vậy.
- Cút ngay.
Tiếng gầm giận dữ truyền đến, một đạo kim quang bay qua, không khí bởi vì đạo kim quang đó mà bị gạt đi, phát ra thanh âm không khí bị tua nhỏ.
- Ầm!
Ngay khi trường kiếm của Anh Hầu sắp đâm trúng cổ họng của Long Trần, một thanh đại phủ màu vàng giống như cự thần khai sơn hung hăng bổ về phía Anh Hầu.
Xuất thủ chính là A Man, phản ứng của A Man hơi chậm, vừa rồi còn thấy hai người đối thoại, đột nhiên lại đánh nhau, chờ hắn có phản ứng, mắt thấy Long Trần sắp chết, không khỏi trở nên khẩn trương, xông lên toàn lực bổ ra một búa.
Anh Hầu mắt thấy có thể kích sát Long Trần, đột nhiên lưng phát lạnh, hắn cảm nhận được một cỗ uy hiếp trí mạng, mặc dù có chút không tình nguyện, có điều hắn không thể không từ bỏ kích sát Long Trần, trường kiếm vung lên, chém lên búa của A Man.
Một tiếng nổ vang lên, A Man không ngờ trực tiếp bị đẩy lui cự ly mấy trượng, đang mặt đầy khiếp sợ nhìn Anh Hầu.
Anh Hầu cũng không tốt đẹp gì, hắn cũng bị đẩy lui hơn một trượng, một kiếm vừa rồi của hắn, chính là dùng xảo kính, tá đi đại bộ phận lực lượng của A Man.
Nhưng vẫn bị đẩy lui, đồng thời cánh tay còn có chút tê dại, trong lòng không khỏi kinh hãi, A Man quả thực chính là một ma thú hình người.
Long Trần lúc này nhặt lại được một cái mạng, đứng bên cạnh A Man, nói khẽ với hắn mấy câu, sau đó nói:
- A Man, tên này rất lợi hại, chúng ta phải liều mạng.
- Liều mạng?
Anh Hầu lắc lắc cánh tay đã có chút run run, cười lạnh nói:
- Lấy gì ra mà liều mạng? Chỉ bằng vào chút thủ đoạn thô thiển và mấy cân man lực của các ngươi thôi à?
Không thể không nói, các ngươi rất cường đại, có điều ở trước mặt một cường giả Dịch Cân cảnh, các ngươi không có một chút cơ hội.
Trường kiếm trong tay Long Trần chỉ vào Anh Hầu, nói: