Long Trần thuận theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy trong đám người, Đường Uyển Nhi đang thân thiết vẫy tay với mình.
Long Trần sửng sốt, hình như Đường Uyển Nhi rất ít khi dùng vẻ mặt ôn hoà này để đối đãi với mình, cẩn thận nghĩ lại thì hình như là chưa hề có, điều này khiến hắn rất không thích ứng.
Có điều khi nhìn thấy Thanh Ngọc bên cạnh Đường Uyển Nhi, Long Trần lập tức minh bạch gì đó, cho dù không muốn, cũng phải kiên trì đi tới.
- Thanh Ngọc tỷ, chào tỷ.
Long Trần đành phải mỉm cười chào hỏi Thanh Ngọc. Đường Uyển Nhi từng nói, nàng ta sợ nhất chính là Thanh Ngọc tỷ tỷ này, Thanh Ngọc kỳ thật là nha hoàn của nàng ta, nhưng đối với nàng ta rất tốt, coi nàng ta như thân muội muội của mình.
Nhưng Thanh Ngọc này có một tật xấu duy nhất, chính là quá thích lải nhải, khiến người ta phát điên, cho nên Đường Uyển Nhi vừa thương lại vừa sợ nàng ta.
Vốn Thanh Ngọc đang dặn dò Đường Uyển Nhi gì đó, đột nhiên Long Trần tới, Đường Uyển Nhi lần đầu tiên cảm thấy, bộ dạng của Long Trần thật đáng yêu, thật đẹp trai, cho nên mới gọi hắn.
- Long Trần, nghe nói ngươi lại đánh nhau với người ta à, không sao chứ.
Sau khi Thanh Ngọc thấy Long Trần, không khỏi có chút bực bội nói.
Tay ngọc khẽ giơ lên, lấy xuống một đoạn cỏ dính trên tóc Long Trần, vốn Long Trần cảm thấy có chút không quen, cảm thấy động tác này quá thân thiết, đã muốn lui về phía sau.
Có điều trong ánh mắt Thanh Ngọc không có một tia tạp niệm, giống như một hồ nước tinh thuần, khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Giúp Long Trần lấy cỏ dính trên tóc xuống, lại nhẹ nhàng sửa sang lại áo cho Long Trần:
- Tuy nghe Uyển Nhi nói, ngươi có chiến lực cường đại, có điều chúng ta đến biệt viện là để tu hành.
Nếu không phải gặp chuyện quá đáng, có thể nhịn thì vẫn nên nhịn, dù sao quá thích tranh đấu...
Không biết vì sao, cảm nhận được động tác dịu dàng của Thanh Ngọc, Long Trần lại nhớ tới mẫu thân, lúc còn nhỏ, nàng ta cũng dùng động tác nhẹ nhàng như vậy giúp hắn chỉnh lại tóc rối.
Hắn còn nhớ khi đó, mẫu thân rất trẻ tuổi, vô cùng xinh đẹp, giống như Thanh Ngọc hiện tại.
Nhưng theo hắn ngày một lớn lên, mẫu thân lại ngày một già đi, nhớ tới cố sự, trong lòng không khỏi hơi chua xót, cảm thấy nước mắt sắp chảy xuống rồi.
Đồng thời hắn cũng có thể cảm nhận được sự thiện lương và quan tâm của Thanh Ngọc là xuất phát từ nội tâm, chẳng trách với tính tình như Đường Uyển Nhi lại luôn chịu nhịn nàng ta, đó là một loại tình cảm không thể dứt bỏ.
Thấy Long Trần tới, Đường Uyển Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể thoải mái một chút rồi, nhưng thấy hai mắt Long Trần ửng đỏ, không khỏi có chút sửng sốt.
Quách Nhiên thấy Long Trần vừa rồi còn không ai bì nổi, một cước đáy bay một cường giả, không ngờ lại giống như một đứa bé ngoan, im lặng lắng nghe một nữ tử dạy bảo, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tuy trong lòng Long Trần cảm động, có điều cứ bị người này không ngừng giáo dục, thật sự có chút khó chịu, bỗng nhiên thấy Quách Nhiên không ngờ dám ở bên cạnh cười trộm, không khỏi giận dữ:
- Quách Nhiên, tới đây.
- Lão đại, có chuyện gì à?
Quách Nhiên vội vàng thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Long Trần nói với Thanh Ngọc:
- Thanh Ngọc tỷ tỷ, ta cảm thấy lời ngươi nói vô cùng có đạo lý, chữ nào chữ nấy như châu ngọc, khiến người tỉnh ngộ, chỉ tiếc trí nhớ của ta không được tốt.
Ta giới thiệu một chút với tỷ, vị này là huynh đệ của ta, hắn là cao thủ nhớ dai có tiếng, có thể đã nghe thì không quên.
Cho nên những lời vàng ngọc tỷ muốn dạy ta, cứ nói cho hắn nghe là được rồi, hắn sẽ sửa sang lại toàn bộ, ghi lại vào vở.
Như vậy cho dù không có tỷ tỷ bên cạnh, ta cũng có thể đọc lại ngữ cảnh tỷ tỷ lưu lại, từng thời từng khắc nghe tỷ tỷ dạy bảo.
Quách Nhiên vừa nghe vậy thì không khỏi trợn tròn mắt, ta trêu ai chọc ai chứ? Thanh Ngọc nghe thấy Long Trần nói như vậy, mắt không khỏi sáng lên:
- Không ngờ Long Trần ngươi lại thông minh như vậy, đây cũng là biện pháp tốt làm ít công to, ngươi tên là Quách Nhiên phải không, tốt lắm, ta giờ nói với ngươi, ngươi phải nhớ cho kỹ, có thể sẽ hơi dài đấy, nếu ngươi không nhớ được thì có thể nói với ta một tiếng, ta sẽ lặp lại, được rồi, hiện tại bắt đầu từ thích tranh đấu đi...
Thanh Ngọc kéo Quách Nhiên sang bên, bắt đầu thực sự giảng giải.
Long Trần làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt u oán đó của Quách Nhiên, ai bảo tiểu tử ngươi thích vui sướng khi người khác gặp họa, chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia đi.
- Bại hoại, sao ngươi lại thông minh như vậy chứ?
Đường Uyển Nhi đi đến bên cạnh Long Trần, trong mắt đẹp toàn là vẻ kinh hỉ.
- Sau này khi Thanh Ngọc tỷ sắp giáo dục ta, ta có thể dùng phương pháp này, thật sự là quá tốt.
Long Trần thấy Đường Uyển Nhi nhìn chằm chằm mình, không khỏi nói:
- Ta nói với ngươi nhé, ngươi đừng có chủ ý với ta.
- Sặc, ngươi đáng à?
Khóe miệng Đường Uyển Nhi nhếch lên, nói với vẻ khinh thường.
Long Trần lúc này mới yên tâm hơn không ít, nghiêm mặt nói:
- Thống kê nhân số xong chưa?
Sắc mặt Đường Uyển Nhi có chút âm trầm nói:
- Thống kê rồi, đại bộ phận đều đến, có điều cũng có mấy người xảy ra bất ngờ, chết trong nơi thí luyện.
- Sao có thể?
Long Trần sửng sốt nói.
- Ở trong đội ngũ của ta, có hai người báo danh thiên tư rất tốt, không ngờ khi qua sông, bất ngờ bị ngã xuống nước, kết quả...
Nói tới đây, Đường Uyển Nhi không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Long Trần vừa nghe liền minh bạch, chỉ sợ đó không phải là bất ngờ, mà là cố ý, hỏi:
- Ai làm?
- Có người bẩm báo với ta, là thủ hạ của Tề Tín làm, lúc ấy bọn họ đều ngồi trên cùng một chiếc bè, mà trên bè đó đại bộ phận đều là người của bọn họ.
Lúc ấy bè bỗng nhiên vỡ ra, mọi người lập tức bối rối, có mấy người rơi xuống sông, trong đó có hai người này.
Đường Uyển Nhi nói.