Quả nhiên đúng như Long Trần dự đoán, trên đường đi đám người Long Trần đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Có điều khi bọn họ nhìn Long Trần, hoàn toàn không có loại ái mộ và sùng bái như nhìn Diệp Tri Thu và Đường Uyển Nhi, trong ánh mắt toàn là phẫn nộ và đố kỵ.
- Tiểu tử đó là ai, sao lại đi cùng một chỗ với hai mỹ nữ, các ngươi nhìn ánh mắt đó của hắn kìa? Đó quả thực là một loại khiêu khích, không được, ta không chịu nổi, ta muốn quyết đấu với hắn, ta muốn đánh cho hắn một trận.
Một hán tử mặt đen, vẻ mặt phẫn nộ sắc, hiển nhiên là đố kỵ lắm rồi.
- Chúng ta ủng hộ ngươi, có điều trước lúc đi, để lại không gian giới chỉ, lấy ra tất cả những thứ đáng giá trên người, cuối cùng viết lại một bản di chúc đi.
Một người cao gầy bên cạnh hắn thản nhiên nói.
- Có ý gì?
Hán tử mặt đen sửng sốt.
- Ý tứ của ta là sau khi ngươi đi rồi thì đừng hòng sống sót trở về, Triệu Vũ người ta còn bị hắn đốt chết, ngươi cảm thấy ngươi mạnh hơn Triệu Vũ à?
Tên Cao gầy nói.
- Chẳng lẽ... Hắn chính là Long Trần?
Hán tử mặt đen kinh hãi.
- Còn phải nói nữa à? Trừ hắn ra thì ai có thể thân thiết với Đường Uyển Nhi như vậy? Ê, nói đi, ngươi còn quyết đấu không, mấy người chúng ta đang chờ ngươi đánh hắn đây.
Có người ở bên cạnh không quên châm ngòi thổi gió.
Hán tử mặt đen lập tức cảm thấy mặt nóng như bị lửa đốt, có điều mặt hắn vốn đã đen lắm rồi, cho nên không ai nhìn ra gì.
- Khụ khụ, sao ta không biết Long Trần chứ, ta vừa rồi là trêu mọi người thôi, thế mà các ngươi cũng tin à?
Hán tử mặt đen ngửa mặt lên trời cười ha ha.
- Nhàm chán.
- Đáng khinh.
Dưới sự trào phúng của người xung quanh, người đó xám xịt đi ra xa xa, hắn thà bị trào phúng chứ cũng không dám đi tìm Long Trần quyết đấu.
Theo ba người Long Trần tiến về phía trước, người chung quanh bắt đầu càng lúc càng nhiều, Long Trần tính qua một chút, không ngờ có hơn người.
- Đừng lấy làm lạ, không phải mỗi người đều gom đủ ngọc bài, dù sao cũng là từ xa tới, bọn họ cũng muốn kiến thức một chút khảo hạch cuối cùng rốt cuộc là gì!
Đường Uyển Nhi thấy Long Trần nghi hoặc thì liền giải thích.
Tuy bản đồ khảo hạch cực kỳ rộng lớn, cơ duyên vô số, nhưng nhiều người như vậy đồng thời tiến vào, thời gian dài như vậy, người có thể thu hoạch thì chắc cũng thu hoạch được rồi.
Mà một số nơi có cơ duyên, lại có ma thú mạnh mẽ canh gác, không cẩn thận sẽ mất luôn cả mạng, cho nên không ai muốn đi mạo hiểm, dứt khoát đi theo dòng người để xem náo nhiệt.
Cho dù không thể thông qua khảo hạch, trải đời một chút cũng tốt, đợi tới khi về cũng có vốn mà khoác lác.
Hiện giờ mọi người đều đã rìa bản đồ khảo hạch, nơi này không có gì cơ duyên, chỉ cắm đầu đi đường.
Theo mọi người tiến về phía trước, dần dần bắt đầu có người tới gần chỗ Long Trần, những người này đều là thuộc thế lực của hai người.
Long Trần từng lén hỏi Đường Uyển Nhi, trở thành đệ tử hạch tâm thật sự tốt như vậy à?
Đường Uyển Nhi nói với Long Trần, sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, có thể thành lập thế lực của mình, mỗi tháng cũng có phần thưởng cố định được phát.
Ngoài ra còn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ của tông môn để đạt được nhiều tài nguyên tu hành hơn, tông môn mỗi tháng đều sẽ tiến hành một lần khảo hạch thế lực, thế lực cường đại có quyền ưu tiên lựa chọn nhiệm vụ.
Quan trọng nhất là những phần thưởng này đều thuộc về sở hữu cá nhân, nói cách khác phần thưởng có được ở bên Đường Uyển Nhi, quyền phân phối sẽ thuộc về nàng ta, nàng ta có thể tự do phân phối những phần thưởng này.
Điều này khiến Long Trần vô cùng lo lắng, hắn thường xuyên đắc tội với đại lão bản Đường Uyển Nhi này, Long Trần lén hỏi Đường Uyển Nhi sau này liệu có làm khó hắn không.
Đường Uyển Nhi không trả lời, chỉ cười hì hì nhìn Long Trần, ý tứ đó chính là, tỷ dùng ánh mắt trả lời ngươi rồi, tự ngươi đi thể hội đi.
Thông qua giảng thuật của Đường Uyển Nhi, Long Trần cuối cùng cũng minh bạch sự trọng yếu của thế lực, bởi vì phần thưởng tông môn phát xuống là có hạn, muốn kiếm đủ tài nguyên tu hành, vậy thì phải dựa vào tiếp nhận nhiệm vụ.
Mà nhiệm vụ cũng không phải vô hạn, cũng cần cạnh tranh, nếu không có một thế lực lớn dựa vào, thật sự sẽ chết đói.
- Lão đại.
Long Trần đang cắm đầu tiến về phía trước, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng kinh hô, quay đầu lại nhìn, không ngờ là tiểu tử Quách Nhiên.
- Không tồi, ta còn lo ngươi không đến được.
Nhìn thấy Quách Nhiên, Long Trần cũng an tâm hơn không ít.
- Bái kiến Uyển Nhi tiểu thư, bái kiến Tri Thu tiểu thư.
Quách Nhiên vô cùng tinh mắt, hắn vừa nhìn thấy Long Trần liền hô lên, sau đó vội vàng khom mình hành lễ với hai vị mỹ nữ.
Diệp Tri Thu chỉ thản nhiên gật đầu, Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần một cái, lại nói với Quách Nhiên:
- Ừ, cũng không tệ lắm, so với lão đại của ngươi thì biết lễ phép hơn, sau này chú ý chút, đừng theo hắn học xấu.
- Vâng vâng vâng, lời vàng ngọc của Uyển Nhi tiểu thư, tiểu đệ nhất định khắc ghi trong lòng, xin tiểu thư yên tâm, tiểu đệ sẽ phải làm được gần bùn mà chẳng...
- Bốp.
Quách Nhiên đang nói thì bỗng nhiên đầu bị vỗ một cái, Long Trần mắng:
- Ngươi rốt cuộc là phe nào? Cảm thấy khửu tay của ngươi như hướng ra ngoài vậy?
Đường Uyển Nhi cười nhếch mép, nói với Long Trần:
- Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta tới phía trước xem thế nào, sớm triệu tập nhân thủ.
Nói xong, Đường Uyển Nhi vẫy tay với Long Trần, cùng Diệp Tri Thu bước nhanh về phía trước, khảo hạch sắp bắt đầu, cần triệu tập mọi người, thống kê nhân số.
Thấy hai người đi rồi, Quách Nhiên giơ ngón cái lên với Long Trần:
- Lão đại, ta thực sự phục ngươi rồi, trong các tình báo ta thu thập được, đứng thứ nhất là nghe nói có người giết người. Hơn nữa giết người xong còn vẫn có thể tiếp tục khảo hạch, lão đại ngươi tuyệt đối là đệ nhất nhân.
- Cút đi, ngươi gom đủ ngọc bài chưa?