Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 224: Chương 224: Ngọc Hành Tinh (2)




- Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề trước kia của chúng ta rồi à?

Mắt Sở Dao trở nên mơ màng, nhớ lại tình cảnh trên tết hoa đăng lúc trước, môi anh đào khẽ mở, nhẹ giọng thì thầm:

- Long du tứ hải hành vạn lý, phượng ly ngô đồng bạn cửu châu, sinh tử bất khí huyết hải lộ, long phượng tương y đáo bạch đầu.

- Long Trần, chúng ta thật sự có thể gắn bó tới lúc đầu bạc sao?

Sở Dao đọc xong, không biết vì sao trên mặt hiện lên một tia đau thương, mắt đẹp chăm chú nhìn Long Trần.

- Đương nhiên, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau.

Tay Long Trần nhẹ nhàng vuốt ve hai má vô cùng mịn màng của Sở Dao, nói khẽ.

- Nhưng, nhưng ta sợ ta sẽ giống như tiểu Hoa.

Nước mắt của Sở Dao chảy qua mặt, giống như trân châu đứt dây, khiến người ta tan nát cõi lòng.

- Sẽ không vậy đâu, tiểu Hoa có thứ mà nàng ta muốn thủ hộ, nàng ta không thể vứt bỏ tình cảm của thôn, mà ta cũng vậy, ta cũng có thứ mà ta muốn thủ hộ, thí dụ như ngươi.

Long Trần cười nói.

- Đáng ghét, ngươi mới là thứ.

Mặt Sở Dao đỏ lên, đấm nhẹ Long Trần một cái, biết Long Trần đang trêu đùa nàng ta, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

Long Trần cười khà khà, vẻ hờn dỗi của Sở Dao khiến người ta đắm say, có thể khiến hắn quên hết ưu sầu, sinh ra cảm giác ấm áp.

Sở Dao Hiện giờ giống như một tinh linh được giải trừ ma chú, không còn phải ngụy trang, thực sự được sống là bản thân mình.

Sự nhu tình như nước của nàng ta khiến Long Trần mê say, ôm thân thể mềm mại của Sở Dao, Long Trần thực sự hy vọng thời gian cứ như vậy dừng lại.

Nhưng hắn biết, tuy nguy cơ của Long gia đã được giải quyết, nhưng không có nghĩa là tất cả đều kết thúc, còn có rất nhiều chuyện phải làm.

- Long Trần, Mộng Kỳ là ai?

Sở Dao bỗng nhiên nói khẽ.

Long Trần hơi sửng sốt, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

- Ta... Không có ý khác, ta chỉ là muốn hiểu biết một chút về Mộng Kỳ tỷ tỷ, hy vọng sau này... Có thể cùng chung sống êm đẹp.

Thấy Long Trần không nói gì, Sở Dao vội vàng nói.

Long Trần suy nghĩ một chút, biết khẳng định là mẫu thân không cẩn thận để lộ rồi, nếu không Sở Dao cũng không thể biết về Mộng Kỳ.

- Cám ơn ngươi.

Long Trần cảm kích nói.

- Ngươi cám ơn ta cái gì?

Sở Dao nghi hoặc hỏi.

- Thân là công chúa của đế quốc, quả thật làm khó ngươi.

Long Trần biết, Sở Dao gọi Mộng Kỳ là tỷ tỷ, hiển nhiên đã cam nguyện làm thiếp, đối với nữ tử mà nói, đây là một loại hy sinh cực lớn.

Sở Dao lắc đầu nói:

- Ta không ủy khuất, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc, ta giống như một con chim nhỏ bị nguyền rủa, bị nhốt ở trong lồng, là Long Trần ngươi thay đổi tất cả cho ta.

Không biết vì sao, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã sinh ra một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, hiện tại nhớ lại, đây có lẽ chính là duyên phận.

- Ừ ừ, là duyên phận, ta cũng là lần đầu tiên bị người ta ném vào lưới giống như bắt cá, lại thiếu chút nữa ngã thành bánh thịt.

Long Trần cười hì hì nói.

- Ngươi. . . không phải ngươi cũng đánh vào chỗ đó của ta à, đồ bại hoại.

Sở Dao vươn tay ra nhéo một cái vào hông Long Trần, mặt đỏ như táo chín.

Hai người nhớ lại tình cảnh lúc mới gặp, nhìn nhau, bỗng nhiên đều mỉm cười, hai người ôm chặt lấy nhau.

Long Trần kể cho Sở Dao mình và Mộng Kỳ quen biết thế nào, đồng thời cũng nói chuyện Mộng Kỳ tặng Tiểu Tuyết cho mình.

- Long Trần, ngươi là một người tốt.

Nghe Long Trần kể xong, Sở Dao vỗ nhẹ lên má Long Trần, nói.

Từ sau khi kết bạn với Long Trần, Sở Dao đã hỏi thăm rõ ràng về quá khứ của Long Trần, biết nỗi khổ mà Long Trần gặp phải còn nhiều hơn nàng ta.

Nhưng cho dù là vậy, Long Trần đối với sự từ hôn của Mộng Kỳ, lại không hề oán hận, còn luôn suy nghĩ cho đối phương, ở trong mắt nàng ta, Long Trần rất thiện lương.

Cho dù Long Trần tự nhận là da mặt có thể đỡ được đao chém thương đâm, cũng không khỏi cảm thấy nóng lên, chữ thiện lương này dường như chẳng dính dáng tí tẹo nào tới hắn.

Lúc trước sở dĩ Long Trần làm như vậy, hoàn toàn là muốn vãn hồi hảo cảm của Mộng Kỳ, nói trắng ra là, đó chỉ là một loại thủ đoạn tán gái cực kỳ cao minh, chính là thủ đoạn nhằm vào sự thiện lương của Mộng Kỳ mà áp dụng.

Mình đi tán gái, mà mỹ nữ ở trong lòng này không ngờ lại bởi vì thủ pháp tán gái của mình mà cảm động không thôi, bản thân Long Trần cũng cảm thấy bản thân có chút xấu hổ.

Có điều bên Sở Dao đã không có vấn đề gì, nhưng không biết bên Mộng Kỳ thì thế nào, không biết nàng ta có dễ nói chuyện giống như Sở Dao không.

Tuy Mộng Kỳ thiện lương, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ta sẽ dễ dàng chia xẻ tình yêu với nữ nhân khác, huống chi, bản thân Long Trần cũng không biết, giữa hắn và Mộng Kỳ có thể tính là “yêu” hay không, bởi vì cho tới bây giờ, đều là hắn yêu đơn phương.

Nghĩ đến đây đầu Long Trần lại to ra, vừa giải quyết nguy cơ của Long gia, lại có nhiều chuyện hơn giống như thủy triều đè xuống Long Trần.

Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân truyền đến, Sở Dao giật mình vội vàng rời khỏi lòng Long Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.