Tứ hoàng tử nhìn Long Trần, nhẹ nhàng bưng chén trà trước mắt, rót một chén cho Long Trần, khẽ cười nói:
- Long huynh đúng là nhân trung chi long, bất kể nói như thế nào, phần dũng khí này của ngươi cũng khiến người ta bội phục.
- Tứ hoàng tử quá khách khí rồi, tiểu đệ đến bây giờ vẫn chưa biết, các hạ làm sao mà nhận ra ta.
Long Trần nói.
Hắn quả thật muốn biết, mình rốt cuộc để lộ dấu vết ở chỗ nào, hắn tự nhận là thuật dịch dung của mình tuyệt đối sẽ không có lầm lỗi.
- Có câu kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, nói thật, ta thật sự không nhận ra Long huynh đến, chỉ giới chỉ này trên tay ngươi mới khiến ta liên tưởng đến ngươi, cộng thêm ánh mắt của ngươi, ta mới nhận ra.
Tứ hoàng tử chỉ vào tay Long Trần, nói.
Long Trần lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trên tay hắn đeo không gian giới chỉ, có khắc đồ án đặc hữu của Luyện Dược Sư Công Hội, mình không ngờ lại quên mất sơ hở lớn như vậy.
- Tứ hoàng tử đúng là quan sát tỉ mỉ, khiến người ta bội phục, có điều ta rất muốn biết, Tứ hoàng tử vì sao muốn giúp ta?
Long Trần nói.
- Ha ha, nói ra chắc Long huynh có thể không tin, kỳ thật ta rất chán ghét Hạ Trường Phong, bất kể nói như thế nào, Sở Dao cũng là muội muội là của ta, mặc dù ở trong hoàng cung, tình thân là một loại xa xỉ phẩm, nhưng trong lòng ta, ít nhiều vẫn có một chút.
Kỳ thật ta cũng không đành lòng nhìn Sở Dao gả cho một người mà nàng ta không thích, có điều ngươi cũng biết đấy, hoàng thất là như vậy, chỉ có lợi ích không có tình cảm, đây là sự bất đắc dĩ của người sinh ra trong hoàng thất.
Ta từng mấy lần góp lời với Thái Hậu, hy vọng nàng ta có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đáng tiếc đều không có kết quả, cuối cùng không ngờ khiến Thái Hậu tức giận, bị đuổi ra khỏi điện Thái Hòa.
Hôm nay nhận ra Long huynh tới thăm Sở Dao, ta nhìn ra được là thật lòng với nàng ta, có điều năng lực ta hữu hạn, chỉ có thể giúp ngươi được chừng đó.
Tứ hoàng tử thở dài nói.
- Tứ hoàng tử khách khí rồi, chuyện hôm nay Long Trần ghi tạc trong lòng.
Long Trần nói, bất kể là như thế nào, hôm nay hắn chẳng khác nào là nợ Tứ hoàng tử một cái nhân tình.
- Ngoài ra chuyện bổng lộc của Long gia các ngươi bị cắt xén, ta cũng từng tra qua, có điều tra được một nửa liền không tra được nữa, cho nên đối với chuyện của Long gia, ta cũng bất lực.
Tứ hoàng tử nói.
Long Trần chau mày hỏi:
- Tứ hoàng tử có thể nhắc nhở Long mỗ một chút không?
- Đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của hoàng thất, giống như một bãi nước đục, giữa tay chân lục đục với nhau, ta thật sự cũng bất lực.
Tứ hoàng tử lắc đầu nói.
Mắt Long Trần sáng lên, tuy Tứ hoàng tử không trả lời trực tiếp, có điều hắn cố ý đề cập tới tay chân, vậy đã có chút ý tứ.
Trong các hoàng tử tổng cộng có bảy người, trừ Tứ hoàng tử ra, còn có sáu người, Thất hoàng tử cũng có thể trực tiếp bài trừ.
Như vậy chỉ còn lại đại, nhị, tam, ngũ, lục lục hoàng tử, ngày hội đèn lồng Phượng Minh Long Trần ở dưới đài, cẩn thận quan sát mấy người này, trừ Đại hoàng tử ra, ai nấy nhìn thế nào cũng không giống loại khôn khéo.
Như vậy hiềm nghi chỉ thẳng vào Đại hoàng tử, hơn nữa ngày đó ở Hoa Vân Phách Mại, Long Trần nhận ra hung thủ kích sát Lý Hạo để diệt khẩu, tất cả chứng cớ đều chỉ rõ phương hướng.
- Đa tạ.
Long Trần ôm quyền nói.
- Ha ha, ta chưa nói gì cả, không dám nhận lời cám ơn của ngươi.
Tứ hoàng tử cười nói.
Tứ hoàng tử lại thở dài nói:
- Có đôi khi, ta có chút hâm mộ những thế tử các ngươi, có thể tự do tự tại, không thân bất do kỷ như chúng ta, rõ ràng là người mình không thích, lại vẫn phải đón ý nói hùa.
Hạ Trường Phong mười ngày sau sẽ quay về Đại Hạ Đế Quốc, trù bị chuyện cưới Sở Dao, cho dù ta hận không thể đánh hắn một trận, lại không thể không tươi cười đưa tiễn, đây là nỗi bi ai của người sinh ra trong hoàng thất.
- Mười ngày sau hắn sẽ đi?
Long Trần bất động thanh sắc hỏi, có điều trong hai mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, bị hắn nhanh chóng áp chế.
Tứ hoàng tử giống như không phát hiện biến hóa ánh mắt của Long Trần, uống một ngụm trà, nói:
- Đúng vậy, hắn sẽ lựa chọn Nam quan, đi tắt về Đại Hạ, dù sao đại hôn của hoàng tử, chuyện cần trù bị cũng rất nhiều.
Long Trần gật gật đầu, âm thầm nhớ kỹ chuyện này, đồng thời trong lòng hắn hiện lên một ý tưởng lớn mật, nếu hắn thành công, chuyện của Sở Dao sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tứ hoàng tử hàn huyên với Long Trần một lát, mới khách khí tiễn Long Trần, khi Tứ hoàng tử quay về trong phòng đã có thêm một nữ tử.
Nữ tử đó trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thể thon dài, tràn ngập khí tức đẹp đẽ quý giá, tạo cho người ta một loại cảm giác lẫm liệt không thể xâm phạm.
- Ngươi đang làm một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nữ tử đó nói.
Tứ hoàng tử mỉm cười, cầm chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói:
- Nguy hiểm chính là phiêu lưu, mà phiêu lưu cao cũng đại biểu cho hồi báo cao, ta cảm thấy đáng để như vậy.
Nếu Long Trần thất bại, vậy hắn sẽ thành một cỗ thi thể, đối với chúng ta là có lợi mà vô hại, nếu thành công, ta có thể tiến hành kế hoạch bước tiếp theo, mẹ, người không cần quan tâm.
Nữ tử đó chính là mẫu thân của Tứ hoàng tử, Tây Cung nương nương của Phượng Minh Đế Quốc, lúc này nàng ta lắc đầu nói:
- Ta hy vọng ngươi biết ngươi đang làm gì? Ta sở dĩ được gả đến Phượng Minh, là mang theo sứ mệnh mà đến, ta và ngươi đều phải nhớ lỹ.
- Hừ, ngươi vốn là Đại Hạ công chúa, vì mục đích này mà tới Phượng Minh, mà ta thì sao? Ta sinh ra đã là một quân cờ?