Thôn đang bị mấy trăm tinh binh mặc áo giáp bao vây, mũi tên sắc bén chĩa thẳng về phía hơn một trăm thôn dân, tiểu Hoa cũng ở trong đó, ai nấy sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn đám người đó.
Trên mặt đất có ba người đang nằm, mũi tên bắn thủng thân thể bọn họ, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất dưới chân.
- Nói, các ngươi có phải đã nhìn thấy người này không?
Một nam tử trung niên mặc giáp vàng, trong tay cầm một bức họa, quát lạnh.
Trên giấy trắng, vẽ một thiếu niên anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, không phải Long Trần thì là ai?
- Đã nói rồi, chỗ chúng ta không có ai tên là Long Trần cả, cũng không biết ngươi đang nói gì, đám người các ngươi thật dã man, vì sao lại giết người lung tung?
Sắc mặt Tiểu Hoa tái nhợt, sợ hãi nói.
Không biết từ đâu có đám người xông tới, nháy mắt đã bao vây thôn, ba thợ săn vừa chạy ra trực tiếp bị bọn họ bắn chết.
Điều này khiến cho bọn họ vừa sợ vừa giận, nhưng đối mặt với mấy trăm thanh trường cung, bọn họ không dám làm bừa, một số người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên liều mạng với bọn họ.
- Hừ, xem ra các ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, trước tiên làm thịt mấy hài tử đó cho ta, ta xem chúng có chịu nói thật không?
Nam tử trung niên đó hừ lạnh một tiếng, đánh mắt cho mấy người bên cạnh, lập tức cung tên trong tay mấy người đó nhắm thẳng vào mười mấy hài tử.
- Súc sinh, các ngươi dám?
Trưởng thôn gầm lên giận dữ, dùng thân thể chắn cho mấy hài tử, gào lên với nam tử trung niên.
- Giết.
Nam tử trung niên sắc mặt lạnh lùng, không thèm nhìn lão giả lấy một cái, giống như ở trong mắt hắn, đám thôn dân này chỉ là rơm rác.
- Giết đi, chúng ta không sợ, Long Trần ca ca nhất định sẽ giết các ngươi để báo thù cho chúng ta.
Một hài tử bỗng nhiên gạt người lớn ra, chỉ vào nam tử trung niên đó, vẻ mặt phẫn nộ kêu lên.
- Tiểu Hổ Tử, ngươi nói bậy bạ gì đó?
Lão thôn trưởng không khỏi chấn động, vội vàng quát, nhưng đã không còn kịp rồi.
Mắt nam tử trung niên sáng lên, trên mặt hiện lên một nụ cười âm lãnh:
- Quả nhiên, Long Trần đã tới nơi này, giết sạch toàn bộ bọn chúng, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, hắn không chạy được xa đâu.
Nhận được mệnh lệnh, cung tên trong tay những chiến sĩ đó nhắm vào các thôn dân đang vẻ mặt hoảng sợ, buông dây cung một cách vô tình, mũi tên giống như mưa to bay về phía các thôn dân.
- Muốn chết.
Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến, chấn cho màng nhĩ mọi người nổ vang, một bóng người giống như cuồng phong, xông tới trước mặt đám người tiểu Hoa, trường kiếm chấn động, một cỗ kiếm khí khủng bố hung hăng chém xuống.
Bùm.
Đại đa số mũi tên bị một kiếm của Long Trần đánh bay, nhưng vẫn có hơn mười cá lọt lưới, bắn vào đám người, trong nhất thời tiếng hét thảm không ngừng, còn kèm theo tiếng khóc của hài tử.
Nhìn Long Trần từ trên trời hạ xuống, đám binh lính đó ngẩn ra, ngay cả nam tử trung niên đầu lĩnh cũng chấn động.
- Chu Duy Thanh, tên vương bát đản ngươi, các ngươi đều chết đi cho ta.
Long Trần sôi trào sôi trào, hắn nhận ra một người trước mặt, không phải ai khác, chính là Man Hoang Hầu Chu Duy Thanh.
Tên hỗn đản này không ngờ lại động thủ với đàn bà trẻ con tay không tấc sắt, quả thực không bằng súc sinh, huống chi bọn họ đều là ân nhân cứu mạng của mình.
- Ly Phong Thiết.
Long Trần gầm lên giận dữ, kiếm bản to ở trong tay quét ngang trước người, một đạo kiếm khí mắt thường không thể nhìn thấy giống như một ánh trăng trong suốt, nháy mắt đã quét tới các binh sĩ đang ngẩn người.
Phập phập phập phập.
Kiếm khí cuồng bạo thổi quét qua, đám binh lính đó không kịp có phản ứng, trực tiếp bị kiếm khí khủng bố chém thành thịt nát, máu tươi đầy trời.
Mấy trăm chiến sĩ bị một kiếm của Long Trần trảm sát, Long Trần lúc này giống như tử thần hàng lâm, cả người sát ý không giảm.
Chỉ có Man Hoang Hầu Chu Duy Thanh tránh được một kiếp, khi nhìn thấy Long Trần vẫn nguyên vẹn xuất hiện, hắn biết không ổn rồi.
Vốn trên tình báo có nói, Long Trần lúc ấy đã yếu ớt thoi thóp, cho dù đào tẩu thì cũng trọng thương, tùy thời đều sẽ ngã xuống.
Nhưng Tứ hoàng tử đã nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không không thể an tâm, phái dị nhân am hiểu thuật truy kích, dẫn theo chó săn, trải qua hơn nửa tháng truy đuổi, một đường tìm tới thôn trang.
Bọn họ biết Long Trần hoặc đã tới thôn trang, hoặc đang trốn trong thôn trang dưỡng thương, cho nên Man Hoang Hậu trực tiếp muốn giết những thôn dân này để bức Long Trần hiện thân.
Kết quả hắn thật sự đoán đúng, Long Trần đã hiện thân, đáng tiếc hắn đoán trúng đoạn đầu, lại không đoán trúng kết cục, khi một Long Trần hoàn hảo không tổn hao xuất hiện, dọa cho hắn sợ hết cả hồn.
Lúc trước Long Trần đánh với Hoàng Thường, danh chấn Phượng Minh, Man Hoang Hầu chỉ là một Ngưng Huyết sơ kỳ mà thôi, sao có thể là đối thủ của Long Trần?
Vốn là định bắt một lão hổ đang hấp hối, kết quả tất cả đều là tính sai, thấy Long Trần chém ra một kích, không chút nghĩ ngợi, thân hình thối lui, đồng thời lấy ra một tấm hộ thuẫn, chắn trước người.
Khi kiếm khí của Long Trần tới, hắn đã trốn ra đến bên rìa công kích, cho dù là như vậy, thuẫn bài trong tay vẫn nổ tung, máu tươi phun ra.
Có điều Man Hoang Hầu cũng quả thật là một vị cao thủ, hắn là nhân vật từng thấy máu chân chính, cố nén đau đớn ở ngực, thuận theo lực phản chấn, lướt về phía rừng rậm, chạy đi xa.
- Còn muốn chạy?
Trên mặt Long Trần hiện lên một tia âm ngoan, dưới chân gẫy một cái, một mũi tên bắn lên, đỡ lấy rồi thuận tay ném ra.
Vù!
Mũi tên phá không mà đi, giống như tia chớp, bay về phía Man Hoang Hầu đang chạy như điên, Man Hoang Hậu đang chạy thục mạng không biết phía sau mình có một mũi tên đoạt mệnh như vậy.
Phập.
Mũi tên xuyên qua giáp vai của Man Hoang Hầu, lực lượng khủng bố khiến giáp vàng của hắn không hề có sức ngăn cản.
Cả người Man Hoang Hầu đột nhiên chấn động, bị lực lượng khủng bố kéo đi, bay thẳng ra hơn chục trượng, găm lên một cây đại thụ.
Máu tươi phun ra, lực lượng bám trên mũi tên của Long Trần đã chấn nứt ngũ tạng lục phủ của hắn.
- Tiểu Tuyết, đừng giết hắn.
Long Trần bỗng nhiên nhìn thấy một đạo bạch quang lao thẳng tới Man Hoang Hậu, vội vàng hô một tiếng, hắn muốn giữ lại Man Hoang Hậu, không muốn Tiểu Tuyết tiêu diệt hắn.
Tiểu Tuyết nghe thấy tiếng hô của Long Trần, dừng chân, đi tới trước đại thụ, nhìn Man Hoang Hậu bị găm trên đó, không nhúc nhích.