- Năm ức.
Người đầu tiên ra giá không ngờ vẫn là Vương Lộ Dương, hơn nữa hắn một phát nâng lên cao như vậy, hiển nhiên không muốn ra giá lần lượt, cũng biểu hiện ra hắn chí tất phải có đan này.
Vừa khiếp sợ, mọi người đồng thời không khỏi cảm khái, Luyện Đan Sư đúng là giàu có, coi vàng như đất vậy.
- Sáu ức.
Vương Lộ Dương vừa dứt lời, thanh âm của Anh Hầu truyền ra, mọi người ở đây giật thót, xem ra hai người cuối cùng cũng bắt đầu phân cao thấp rồi.
- Sở Dương huynh, ngươi nói Anh Hầu có thể tranh được với Vương Lộ Dương kia không.
Trong ghế lô, Hạ Trường Phong nhẹ giọng hỏi Sở Dương.
- Anh Hầu là chí tất phải có viên đan dược này, cho dù táng gia bại sản cũng sẽ giành lấy.
Đại hoàng tử thở dài nói.
- Đó là vì sao?
Hạ Trường Phong có chút nghi hoặc, một viên đan dược, không đáng như vậy chứ.
- Hạ huynh có điều không biết đấy thôi, Anh Hầu mười mấy năm trước quyết đấu với người ta, bại bởi tay người đó, mất đi một ngón trỏ.
Lúc ấy hắn vẫn cho rằng là sỉ nhục, cự tuyệt trị liệu, muốn dùng chuyện này, khích lệ mình phải liều mạng tu hành.
Kể từ đó, hắn bắt đầu liều mạng tu hành, về sau cuối cùng cũng đột phá xiềng xích, tiến vào Dịch Cân cảnh.
Nhưng sau khi tiến vào Dịch Cân cảnh, hắn liền phát hiện một chuyện, đó chính là Dịch Cân cảnh cần luyện cân nhập tủy, hắn thiếu một ngón tay, gân mạch thiếu một đoạn, ảnh hưởng cực lớn đối với tu hành của hắn.
Nhưng ngón tay đứt đã lâu rồi, không thể nối lại, những năm gần đây, hắn đi khắp các nước xung quanh, vẫn không thể được như ước nguyện.
Lúc trước hắn từ bỏ cạnh tranh với Vương Lộ Dương, chính bởi vì viên đan dược trung phẩm cấp hai đó chỉ là nhằm vào tu vi Ngưng Huyết cảnh.
Nếu hắn sử dụng, cơ hội thành công cực kỳ xa vời, vì một cơ hội xa vời đó, giá năm ức quả thật quá lớn, cho nên mới từ bỏ.
Hiện giờ viên Sinh Cơ Tạo Cốt Đan thượng phẩm này đối với hắn mà nói quả thực chính là vật trời ban, cho nên ta dám nói, viên đan dược đó sẽ rơi vào túi hắn.
Nếu Vương Lộ Dương kia không thức thời, khà khà...
Sở Dương cười lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Nhưng biểu cảm đó đã vô cùng rõ ràng, nếu Vương Lộ Dương không thức thời, hắn sẽ rất khó ra khỏi Phượng Minh Đế Quốc.
Cho dù hắn thân là thầy của một nước, nhưng so sánh với Phượng Minh Đế Quốc vẫn kém khá xa, Anh Hầu không ngại giết người đoạt bảo.
Hạ Trường Phong và Hạ Bạch Trì gật gật đầu, nếu đúng là như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ như vậy, Luyện Đan Sư đều vô cùng kiêu ngạo, chỉ sợ trận tranh đấu này sẽ xuất hiện kéo dài.
Vương Lộ Dương thấy Anh Hầu ra giá, sắc mặt hơi đổi, hắn cũng biết Anh Hầu khẳng định là chí tất phải có viên đan dược này, nhưng bảo hắn bỏ cuộc lại tuyệt đối không thể.
Có viên Sinh Cơ Tạo Cốt Đan thượng phẩm này, sẽ khiến hắn nắm chắc nghiên cứu ra phối phương đan dược hơn, một khi nghiên cứu ra phối phương này, hắn sẽ danh chấn thiên hạ.
Luyện Dược Sư trên cơ bản đều không thiếu tiền, đương nhiên trừ những kẻ gà mờ thường xuyên thất bại, khiến mình phá sản ra.
Ngay khi Vương Lộ Dương vừa muốn ra giá, thanh âm nhu hòa của đó truyền đến:
- Vương đại sư, viên đan dược này cực kỳ trọng yếu với Anh mỗ, xin đại sư nhường cho.
Hơn nữa sau khi Anh mỗ có được đan dược, có thể để đại sư nghiên cứu mấy ngày, vì một viên đan dược nho nhỏ, làm tổn thương tới hòa khí hai nước, thật sự là không đáng.
Anh Hầu vừa nói ra, người ở đây đều sửng sốt, những lời này của Anh Hầu là vừa đấm vừa xoa, dụng tâm đặc sắc, xem ra viên đan dược này quá quan trọng với hắn, không tiếc nói rõ.
Nghe thấy Anh Hầu nói vậy, sắc mặt Diêu Ny Thiên trở nên khó coi, trên hội đấu giá xuất hiện tình huống như vậy, rõ ràng là làm rối, nhưng Anh Hầu và Vương Lộ Dương đều là người có thân phận, cũng là khách to của Hoa Vân Các.
Nếu lúc này trách cứ hai người, một mặt không thay đổi được gì, dù sao muốn bọn họ tiếp tục tranh giành, khả năng cũng không lớn.
Mặt khác sẽ lập tức đắc tội với hai khách to, đối với danh dự của Hoa Vân Các cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, trong nhất thời Diêu Ny Thiên thực sự hận chết Anh Hầu âm khí nặng nề kia.
- Anh Hầu nói đùa rồi, lão phu cũng muốn tranh, chỉ tiếc trong túi eo hẹp.
Vương Lộ Dương mỉm cười nói.
Mọi người nghe vậy không khỏi có chút thất vọng, Vương Lộ Dương là ai, sao lại trong túi eo hẹp được? Đây rõ ràng là nể mặt Anh Hầu, cho hắn một bậc thang để xuống.
Tuy Diêu Ny Thiên tức muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, hiện giờ hội đấu giá đã gần kết thúc, nàng ta không hy vọng lúc này lại chướng khí mù mịt, cho nên nàng ta cũng chỉ có thể nhịn.
- Anh Hầu đại nhân đã ra giá năm ức, còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu không thì bắt đầu đếm.
- Năm ức lần đầu tiên.
- Năm ức lần thứ hai.
- Năm ức lần thứ ba.
Anh Hầu ngồi trong ghế lô nhàn nhã phẩm trà, hắn nghe ra sự bất đắc dĩ trong miệng Diêu Ny Thiên, trên mặt hiện lên một nụ cười, hắn thích loại cảm giác này.
Có điều một thanh âm lười biếng khiến hắn biến sắc, ngay cả chén trà trong tay cũng rớt ra mấy giọt.
- Sáu ức.