Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 339: Chương 339: Tam Anh chiến lão quỷ (1)




- Hơn nữa ta nói thật với ngươi, dưới tình huống có Khốn Long Trận, chiến lực của hắn ít nhất có thể bị áp chế năm thành.

Đây cũng là sự bồi thường của biệt viện đối với ngươi, về phần có đồng ý hay không, vậy tự ngươi lựa chọn!

Đồ Phương nói.

Lời nói của Đồ Phương khiến mọi người giật nảy mình, có thể mời đồng bọn cùng chiến đấu? Thế đâu phải là bồi thường, đây rõ ràng là ăn gian.

Long Trần còn chưa trả lời, Tề Tín đã đứng lên nói:

- Đồ Phương trưởng lão, ngài xử trí như vậy là không ổn, lúc trước ngài từng nói, vận khí cũng là một loại thực lực.

Long Trần tiến vào huyệt động đó, chỉ có thể chứng minh bản thân hắn xui xẻo, ngươi cho hắn tiện lợi như vậy là không công bằng.

Thân thể của Tề Tín vẫn đang khôi phục, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhìn Long Trần nhặt đại tiện nghi, vậy còn khó chịu hơn là giết hắn.

Người toàn trường cũng đều nhìn về phía Đồ Phương, dù sao Tề Tín nói cũng có lý, Đồ Phương làm như vậy quả thật có hiềm nghi thiên vị.

Đồ Phương nhìn Tề Tín một cái, thản nhiên nói:

- Biệt viện vì phát triển, tất nhiên sẽ cung cấp một số phương tiện đặc thù cho cường giả.

Đương nhiên, nếu các ngươi có ai không phục, cho rằng không công bằng, tốt lắm, hiện tại ta có thể thả lại Tà thi này vào trong huyệt động, chỉ cần bất kỳ một ai trong các ngươi chống đỡ được thời gian một nén hương ở bên trong, ta sẽ tặng hắn ba danh ngạch đệ tử hạch tâm.

Lời nói Đồ Phương khiến mọi người tim đập thình thịch, ba danh ngạch cấp hạch tâm? Không nghe lầm chứ.

- Hừ, có điều ta phải nói rõ với các ngươi là, linh hồn trong Tà thi này lúc sinh tiền chính là một cường giả tuyệt thế, chỉ có đại năng như chưởng môn mới có thể chế ngự.

Hiện giờ tuy bị phong ấn trong Tà thi, nhưng một ngàn năm không bị tiêu hao Hồn lực, đã khôi phục chiến lực cực kỳ cường đại.

Trong huyệt động đó cho dù là trưởng lão Đoán Cốt cảnh cũng sẽ bị hắn trảm sát, hiện tại các ngươi có ai không phục, muốn thử một lần không?

Đồ Phương lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, thản nhiên nói.

Có thể kích sát trưởng lão Đoán Cốt cảnh? Mọi người nghe xong cảm thấy da đầu mình run lên, không khỏi nhìn về phía Long Trần, bọn họ thực sự không hiểu, Long Trần rốt cuộc là làm thế nào mà sống sót được.

Đừng nói bọn họ không hiểu, ngay cả Đồ Phương trưởng lão cũng bực lắm, có thể chống chịu ánh sáng từ cột đá, lao ra bên ngoài để giết người, chiến lực tuyệt đối là vô cùng khủng bố.

Theo lý thuyết, nhân vật như vậy muốn giết chết Long Trần, chẳng khác nào là nghiền chết một con kiến, nhưng khi Long Trần đi ra, quần áo nguyên vẹn, ngay cả tóc cũng không rối lấy một sợi, điều này thật sự khiến người ta khó hiểu, chẳng lẽ lão quái vật bạo ngược này lại ở trong đó tâm sự với Long Trần à?

Không ngờ lại bị hắn đoán đúng thật, lão quỷ đó đúng là tâm sự với Long Trần, muốn đoạt xá thân thể hắn, chạy thoát khỏi Huyền Thiên Biệt Viện.

Đồ Phương nói xong, Tề Tín biến sắc, lập tức ngậm miệng lại, hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn biết Đồ Phương trưởng lão đã có chút bất mãn đối với hắn.

Hiển nhiên Đồ Phương là nhân vật quyền cao chức trọng trong Huyền Thiên Biệt Viện, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai dám phản bác hắn, không chỉ vào mũi của Tề Tín mà chửi đã là nể mặt hắn lắm rồi.

Trong nhất thời toàn trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Long Trần, bọn họ muốn nghe câu trả lời của hắn.

Long Trần nhìn Đồ Phương, nói:

- Hiện tại chiến lực của lão quỷ này rốt cuộc bị suy yếu bao nhiêu?

- Hắn cần dùng Linh hồn chi lực để khống chế sương đen, lại bị Khốn Long Trận Khốn Long Trận áp chế, chiến lực hiện tại của hắn cường đại hơn Tà thi Đường Uyển Nhi từng khiêu chiến khoảng ba thành.

Đồ Phương nhìn Tà thi bị trận pháp vây khốn, không thể nhúc nhích, nói.

Long Trần lúc này mới hơi yên tâm hơn một chút, thấy Đường Uyển Nhi vẫn ở bên cạnh, thấp giọng hỏi:

- Tên gia hỏa ngươi đối chiến kia mạnh lắm à?

Đường Uyển Nhi gật đầu nói:

- Vô cùng cường đại, ta có thể kích sát hắn, có thành phần vận khí cực lớn, nếu đối chiến lại, ta chưa chắc đã có thể thắng.

Nhớ tới đối chiến lúc trước, Đường Uyển Nhi Đường Uyển Nhi không khỏi nghĩ lại mà sợ, Tà thi đó quá cường đại, thi thể cứng rắn như sắt, phong nhận của nàng ta không thể bổ bị thượng thân thể hắn.

Nhưng bất kỳ một bộ vị nào trên thân thể của hắn đối với nàng ta mà nói đều là vũ khí trí mạng, chỉ cần trúng đòn, với thân thể gầy yếu của nàng ta, không chết cũng trọng thương, cho nên nàng ta vẫn luôn là chiến đấu trong run sợ.

- Long Trần, nguy hiểm này đáng để mạo hiểm, có ta và Uyển nhi giúp ngươi, chúng ta chắc có khả năng chiến thắng.

Tuy lúc trước bọn họ trải qua một hồi lực chiến, nhưng có gần một canh giờ khôi phục, lại có đan dược trợ giúp, ít nhất cũng khôi phục được tám phần chiến lực.

Trong lòng Long Trần không khỏi khẽ động, nếu thực sự dựa theo cách nói của Đồ Phương, hắn vẫn có thể mạo hiểm đánh một trận, có điều Long Trần biết, khả năng đây sẽ là một hồi chiến đấu vô cùng gian khổ.

- Nhưng trước khi khiêu chiến, ta phải nhắc nhở các ngươi, kỳ ngộ vĩnh viễn là tồn tại cùng với phiêu lưu, trên thế giới này không có cơ hội cho không.

Nếu thành công, Long Trần sẽ đạt được minh bài đệ tử hạch tâm, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử hạch tâm.

Nhưng nếu khảo hạch thất bại, minh bài hai người các ngươi có được cũng sẽ trở thành phế thải, cho nên các ngươi phải nghĩ cho kỹ.

Đồ Phương nhắc nhở.

Long Trần giận lắm, không khỏi quát:

- Ngươi không thể một hơi nói hết quy củ đi à? Cứ ở đây nhát ngừng như vậy thế?

Sao lại có nhiều quy củ khiến người ta đau trứng như vậy! Đúng là biết trêu người tà! Khi người ta tuyệt vọng thì cho người ta hy vọng, khi người ta hy vọng thì lại khiến người ta tuyệt vọng.

Mười mấy trưởng lão đứng trước cột đá không khỏi ngẩn ra, hình như bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói chuyện lớn tiếng như vậy với trưởng lão chấp pháp!

Đồ Phương cũng ngây ra, thiếu chút nữa thì tức tới bật cười, có điều hắn cũng không thực sự tức Long Trần, dù sao chuyện như vậy, biệt viện cũng đuối lý.

- Cho nên mới nói, kỳ ngộ đi kèm với phiêu lưu, các ngươi tự thương lượng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.