Quá cật lực, Long Trần sau một kích, trong hai mắt toàn là vẻ hưng phấn, đây là sự bá đạo của vũ khí hạng nặng, nhất lực hàng thập xảo, tuyệt đối là nghiền ép.
Có điều có một điểm không tốt, chính là Long Trần dùng búa lớn, phải hai tay ôm cán búa, bởi vì cán búa rất thô, một tay không cầm được, lực lượng một tay khác cũng không đủ để thôi động chiến phủ.
Có điều uy lực của một búa này rất cường đại, nhưng Long Trần bởi vì dùng sức quá mạnh, dẫn tới cánh tay tê dại.
- Tiếp theo sẽ đưa các ngươi cùng xuống địa ngục.
Long Trần quát khẽ một tiếng, hai tay chậm rãi giơ búa lớn trong tay lên, ba người đó còn lại lúc này mới có phản ứng, nhanh chân bỏ chạy, lên xuống mấy cái đã biến mất tại chỗ.
Nhìn phương hướng bọn họ rời đi, Long Trần bất đắc dĩ thở dài, đặt mông ngồi lên đầu búa, căn bản không hề có ý định đuổi theo.
Không phải hắn không muốn đuổi theo, mà là hắn đuổi theo cũng không thể làm được gì, bởi vì hắn đã xem nhẹ trọng lượng của Khai Sơn Chiến Phủ, dùng sai lực đạo, cánh tay thiếu chút nữa thì trật khớp, cuối cùng giơ búa lên chỉ là để hù dọa, nếu bọn họ không chạy, Long Trần cũng phải chạy.
Phe phẩy tay một lúc, hai tay Long Trần mới tính là bình thường trở lại, bỗng nhiên nói về phía một mảng cây cối ở bên cạnh:
- Các hạ nhìn lâu như vậy, chắc cũng nên đi ra nói vài câu rồi chứ.
Một mảng cây cối đó tĩnh lặng không tiếng động, Long Trần mỉm cười, trong tay đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, bấm tay búng một cái, viên đan dược màu đỏ đó rơi vào trong cây.
- Bùm.
Sau khi đan dược bay vào cây, bỗng nhiên nổ tung, đồng thời màu đỏ sương khói màu đỏ lập tức lan ra, nháy mắt đã bao phủ phạm vi trăm trượng, tốc độ cực nhanh, khiến người ta líu lưỡi.
Đó là một viên độc đan, đan của Luyện Đan Sư không chỉ có thể cứu người, còn có thể giết người. Viên độc đan của Long Trần bảo tồn đã lâu, lần trước khi ở Tụ Anh Lâu, nếu không phải Đại hoàng tử xuất hiện, ngăn cản công kích của Hoàng Thường, hắn đã dùng rồi.
Đây là một viên đan giữ mạng, có điều hiện tại hắn đã có đan dược tốt hơn, viên đan dược này đã vô dụng.
Một bóng người vội vàng từ trong cây nhảy ra, chạy đi xa xa.
- Khuyên ngươi tốt nhất đừng chạy, nếu không trong thời gian một nén hương, độc khí công tâm, chắc chắn sẽ phải chết.
Long Trần thản nhiên nói.
Thân ảnh kia đột nhiên ngừng lại, có lẽ là đang cân nhắc xem Long Trần có phải đang hù dọa hắn hay không, có điều cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.
- Thủ đoạn của Thế tử, khiến người ta bội phục.
Người đó chậm rãi đi tới thi lễ, nhìn qua khoảng hai bảy hai tám tuổi, người khá là gầy yếu, khuôn mặt vô cùng bình thường, là loại ném vào trong đám người sẽ rất khó tìm ra.
- Ngươi là ai?
Long Trần nhìn người đến, nói.
- Hồi bẩm thế tử, tiểu nhân Trần Phi, là Hầu gia phái tiểu nhân âm thầm bảo hộ phu nhân và thế tử.
Trần Phi nói.
- Cha ta? có bằng chứng gì không?
Long Trần vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, có điều hắn cần xác minh một chút.
Người đó nghe vậy liền từ trong lòng lấy ra một thứ, đưa cho Long Trần, nói:
- Đây là tín vật, nói ra thật xấu hổ, thứ này tin rằng thế tử nhất định nhận ra.
Long Trần cầm lấy, mũi hơi cay cay, đó là một thanh kiếm trúc, đây là lễ vật đầu tiên từ khi hắn hiểu chuyện phụ thân đã tặng cho họ.
Hắn khi đó chỉ có hơn hai tuổi, lúc ấy hắn hưng phấn không thôi, cầm lên mua loạn, giống như mình đã trở thành một cao thủ tuyệt thế.
Lúc đó phụ thân chính là cứ như vậy mỗi ngày ở cùng hắn, nhìn hắn chém lung tung, còn thỉnh thoảng lại cổ vũ hắn, mẫu thân ở bên cạnh thì cười trộm.
Lúc đó một nhà ba người sống rất ấm áp, giống như mới ngày hôm qua, hắn như lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc lại mang theo vẻ cưng chiều của phụ thân.
Có điều tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, một món đồ chơi không thể chơi mãi, sau lại hắn lại mê đao thương chân chính, dần dần thanh kiếm trúc này cũng không biết bị ném đi đâu mất.
Hiện giờ thấy kiếm trúc cái chuôi này, đặc biệt nhìn thấy nó sáng bóng, rõ ràng đã dấu vết được vuốt ve ngàn vạn lần mới tạo thành.
- Hầu gia mấy năm nay vô cùng nhớ nhung thế tử và phu nhân, chỉ có điều bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể đoàn tụ với phu nhân và thế tử.
Có điều nếu Hầu gia biết thế tử đã trưởng thành như hiện tại, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Trần Phi nói.
Long Trần nhẹ nhàng thu lại kiếm trúc, có tin tức của phụ thân khiến hắn còn hưng phấn hơn là đột phá cảnh giới.
Nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn không gửi tin về, hắn thậm chí hoài nghi phụ thân có phải đã không cần mẹ con họ nữa không, nếu nói trong lòng không có oán hận thì là không thể.
Hôm nay nghe thấy Trần Phi nói vậy, khúc mắc đã đè nén trong lòng Long Trần từ lâu cuối cùng cũng được cởi bỏ, đồng thời cũng có chút hổ thẹn, xem ra mình vẫn không tín nhiệm phụ thân bằng mẫu thân.
- Theo ta về nhà đi, ta có một số việc muốn thương lượng kỹ với ngươi.
Long Trần nói, hắn hiện tại đã minh bạch rất nhiều thứ, tuy không phải toàn bộ, nhưng hắn cảm thấy mình có năng lực thay đổi một chút hướng đi tương lai.
- Thế tử tín nhiệm ta như vậy à?
Trần Phi sửng sốt nói.
- Đương nhiên rồi, bởi vì nếu ngươi vừa rồi nói dối, ngươi hiện tại đã sớm thành một cỗ thi thể.
Lời nói của Long Trần rất thản nhiên, lại tràn ngập tự tin.