Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 344: Chương 344: Tổ văn sống lại (2)




Trên mặt Đường Uyển Nhi hiện lên một tia kiên định, tay ngọc liên tục đong đưa, ở chỗ mi tâm của nàng ta hiện lên một đạo đồ án mờ mờ.

Theo sự xuất hiện của đồ án, quanh người nàng ta có vô số phong nhận hiện lên, không ngờ có tới hơn một ngàn đạo.

Sau khi những phong nhận đó xuất hiện, lập tức hội tụ lại một chỗ, hình thành một thanh phong nhận cực lớn dài đến hơn năm mươi trượng, thanh phong nhận đó vừa xuất hiện, thiên không bắt đầu rít gào, uy áp thổi quét tứ phương.

Khi Đường Uyển Nhi ngưng tụ ra phong nhận siêu cấp, tay ngọc của Diệp Tri Thu cũng kết ấn, mi tâm hiện lên một cánh hoa, cánh hoa đó giống như bông tuyết, vô cùng xinh đẹp.

Theo cánh hoa đó xuất hiện, trước người Diệp Tri Thu hiện ra một thanh băng kiếm, cũng dài đến hơn năm mươi trượng.

Khi băng kiếm cực lớn vừa xuất hiện, toàn bộ thế giới có cảm giác như ngừng lại, giống như mất đi tất cả thanh âm, trong thiên địa chỉ có túc sát chi khí khủng bố đó.

- Đẹp quá.

Đồ Phương vẫn đang tập trung quan chiến thốt ra tiếng khen ngợi từ đáy lòng, vào lúc sống chết trước mắt, hai người không ngờ bước đầu giác tỉnh tổ văn, điều này biểu thị con đường tu hành tương lai của hai người sẽ là một mảng rực rỡ.

Cái gọi là tổ văn, chính là thiên phú bản mạng mà cường giả tuyệt thế tổ tiên của họ dùng Huyết mạch chi lực truyền thừa xuống, đây là tài phú lớn nhất mà các cường giả lưu lại cho con cháu đời sau.

Loại thiên phú này sẽ nhờ sự kéo dài của huyết mạch mà không bị đoạn tuyệt truyền thừa, có điều theo Huyết mạch chi lực của hậu nhân càng lúc càng loãng, uy lực của loại thiên phú này cũng sẽ trở nên càng lúc càng yếu.

Nếu thời gian truyền thừa quá xa xôi, một mực không có ai giác tỉnh Huyết mạch chi lực, như vậy phần huyết mạch này sẽ triệt để biến mất.

Mà huyết mạch truyền thừa được giác tỉnh, dấu hiệu thể hiện ra đầu tiên chính là tổ văn sống lại, cũng chính là văn lộ trên trán nhị nữ, đó chính là đó chính là tổ văn.

Muốn tổ văn sống lại, đó quả thực là chuyện muôn vàn khó khăn, nghe nói chỉ có trải qua sống chết trước mắt, khi sinh mệnh bị uy hiếp mới có thểcó một tia cơ hội như vậy, khiến tổ văn sống lại.

Nhưng đó chỉ là cơ hội, hơn nữa chỉ có một tia, thiên tài có thể được truyền thừa Huyết mạch chi lực đã ít lại càng ít, bảo thiên tài như vậy dùng sinh mệnh để đổi lấy một tia cơ hội xa vời khiến tổ văn sống lại, là nhà ai cũng không nỡ làm vậy.

Cho nên vô số gia tộc thế lực cường đại, chính bởi vì trong thời gian dài không có hậu nhân giác tỉnh huyết mạch, mà bước về phía suy vong, Huyết mạch chi lực triệt để biến mất.

Người thế tục, có cách nói giàu không quá ba đời, đó là bởi vì người nối nghiệp bất lực, tài phú có nhiều tới mấy, hậu nhân không thể kế thừa, cũng sẽ dùng hết rất nhanh.

Giới tu hành cũng vậy, nếu trong vòng trăm đời vẫn không có hậu nhân giác tỉnh huyết mạch, như vậy truyền thừa huyết mạch của tổ tiên sẽ triệt để biến mất.

Cho nên biệt viện tìm mọi phương pháp, thông qua các loại khảo nghiệm sinh tử để khiến những thiên tài này giác tỉnh huyết mạch khôi phục tổ văn, đáng tiếc nhiều năm như vậy trôi qua, hiệu quả vẫn rất kém.

Trong ký ức của Đồ Phương, mấy trăm năm qua, hình như chỉ có một đệ tử khôi phục được tổ văn, hơn nữa đó đã là cố sự rất lâu trước kia rồi.

Mà lần này không ngờ một lần có hai giác tỉnh tổ văn, điều này khiến Đồ Phương không khỏi mừng rỡ như điên? Tổ văn sống lại là quá khó khăn.

Ầm.

Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu bất tri bất giác giác tỉnh tổ văn, cự nhận trong tay chém về phía trước, ba cỗ lực lượng va chạm, phát ra một tiếng nổ vang.

Đại địa đột nhiên rung chuyển, một cỗ sóng khí bùng nổ ra, cương phong khủng bố thổi quét bốn phương tám hướng, cho dù là mọi người ở cách hơn mười dặm cũng có chút đứng không vững, nhao nhao thối lui.

- Đáng sợ quá.

- Công kích cường đại quá.

- Đây thực sự là công kích mà Ngưng Huyết cảnh có thể phát ra sao?

Trong lòng mọi người không khỏi tràn ngập kính sợ, đều là cường giả Ngưng Huyết cảnh, công kích như vậy, đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, chênh lệch này thật sự quá lớn.

Công kích cường độ như vậy, đừng nói là đối chiến, cho dù ở gần một chút cũng sẽ trực tiếp bị chấn thành thịt nát

Tiếng nổ qua đi, Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu bị sóng khí khủng bố hất bay ra xa, mặt tái nhợt như tờ giấy, cảm giác xương cốt cả người đều gãy nát.

Vừa rồi bọn họ trong bất tri bất giác giác tỉnh tổ văn, khiến chiến lực tăng mạnh, nhưng bọn họ không biết vận chuyển cỗ lực lượng đó như thế nào, một kích vừa rồi không ngờ lập tức hút sạch năng lượng còn lại trong cơ thể bọn họ, hiện giờ linh khí cơ hồ đã khô kiệt.

Không có linh khí hộ thể, với thân thể yếu ớt của họ, căn bản không thể ngăn cản dư ba khủng bố, trực tiếp bị chấn cho song song hộc máu.

- Đi chết đi.

Hai người vừa bay ra, một đạo chưởng ảnh cực lớn vỗ xuống đầu hai người, nếu bị đạo chưởng ảnh đó vỗ trúng, hai người thế tất sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn.

Toàn trường kinh hô, có một số người thậm chí nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng hai mỹ nữ chết thảm.

- Ly Phong Trảm.

Theo một tiếng gào to vang lên, một đạo đao ảnh cực lớn giống như thiên thần trảm kích, một đao chém nát đạo chưởng ảnh đó.

Tiếng nổ vang trời, khói bụi mù mịt, một đạo thân ảnh từ trong khói bụi bay ra, hai tay Long Trần ôm Diệp Tri Thu và Đường Uyển Nhi đã thoát lực.

- Long Trần, bỏ cuộc đi, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, hắn quá mạnh.

Đường Uyển Nhi thấp giọng khuyên nhủ, trong mắt đẹp hiện lên một tia ảm đạm.

Bọn họ đã đánh giá quá cao bản thân, xem thường sự đáng sợ của đối thủ, nàng ta không muốn Long Trần liều mạng vì một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Long Trần nhẹ nhàng đặt hai người xuống, mỉm cười với hai người, giống như ánh mặt trời chiếu rọi đại địa, khiến người ta cảm thấy trong lòng ấm áp.

- Các ngươi cứ đứng đây xem, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta!

Trường đao trong tay Long Trần nhẹ nhàng gác lên vai, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cứ như vậy chậm rãi bước về phía Quỷ Sa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.