Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 327: Chương 327: Ủng hộ sĩ khí (1)




- Các vị huynh đệ tỷ muội, xin nhìn về phía này.

Long Trần vỗ tay một cái, tập trung toàn bộ sự chú ý của người bên cạnh tới chỗ hắn.

Nhìn động tác tự nhiên tiêu sái và nụ cười thủy chung mang theo vẻ bình tĩnh trên mặt Long Trần, trong lòng Đường Uyển Nhi không khỏi cảm khái, dường như bất kể là chuyện gì, đến trong tay Long Trần đều sẽ trở nên vô cùng đơn giản.

- Các vị cũng thấy rồi đấy, yêu quái trong sơn động vô cùng lợi hại, để đề thăng cổ vũ tác chiến, nữ thần Uyển Nhi tiểu thư trong cảm nhận của chúng ta đáp ứng mọi người, nếu ai thông qua sẽ được thưởng một cái hôn... Ái ôi.

Long Trần nói tới đây, đùi đau nhói, bị Đường Uyển Nhi đá một cước, Đường Uyển Nhi cả giận nói:

- Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó? Ta nói thế lúc nào?

Long Trần nghi hoặc nói:

- Ơ, vậy chắc là ta nhớ lầm, xin lỗi xin lỗi.

Quay đầu lại tiếp tục nói với mọi người:

- Vừa rồi ta nói nhầm, người thắng không phải được Uyển Nhi tiểu thư hôn một cái, mà là hai cái... Ấy, sao ngươi lại đá ta nữa?

- Hỗn đản, ta nói những lời này lúc nào, ngươi chỉ thích nói hưu nói vượn thôi?

Đường Uyển Nhi tức tới mặt đỏ bừng, hận không thể đập cho Long Trần một trận, hắn quả thực là cái gì cũng dám đùa.

- Được rồi, xin lỗi các huynh đệ, Uyển Nhi tiểu thư khá là keo kiệt, thôi vậy, có điều phần thưởng thì vẫn phải có, vậy đổi một phương thức thưởng khác, phàm là mỹ nữ thông đều sẽ được Long Trần ta thơm một cái.

Long Trần hô to.

Người phía dưới lại không khỏi cười ầm lên, không khí vốn đang khẩn trương lập tức bị Long Trần làm loãng đi nhiều.

Đường Uyển Nhi lúc này mới hiểu dụng ý của Long Trần, trong lòng không khỏi cảm động, nàng ta biết tuy tính tình Long Trần cổ quái, có điều hắn từ trong xương tủy là một người vô cùng cao ngạo.

Nếu không cũng sẽ không một chút cũng không chịu cúi đầu đối nghịch với quái vật như Tề Tín, Lôi Thiên Thương, hắn chịu kéo da mặt xuống như vậy, chọc cho mọi người cười, đối với hắn mà nói cũng là một loại hy sinh rất lớn.

- Ha ha, các ngươi cười rồi, thế là tốt, vậy ta coi như là các ngươi đã đồng ý, các ngươi phải tin tưởng, Long Trần ta đã nói là sẽ không nuốt lời.

Long Trần cười nói với mấy nữ tử trong đám người.

Lập tức khiến mấy nữ tử đó e lệ không thôi, tuy biết Long Trần là đang nói đùa, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

- Được rồi, hiện tại nên nói một số chính sự, nếu mọi người đều tụ tập lại với nhau, cũng là vì một mục tiêu và giấc mộng chung.

Chúng ta muốn trở thành cường giả, chúng ta muốn làm rạng rỡ tổ tông, chúng ta muốn thành tựu của mình vượt qua tổ tiên, khiến hậu thế của chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ đại danh của chúng ta!

Thanh âm của Long Trần rất có cảm xúc, bọn họ nghe mà máu trong người đều chậm rãi nóng lên.

Đồ Phương nhìn Long Trần đang đứng có động viên mọi người, trong ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng, Long Trần hiểu rất rõ tâm lý của những nhị thế tổ đến từ đại gia tộc này.

Biết trong lòng bọn họ có kiêu ngạo, lại có một tia tự ti, thành tựu hiện tại của bọn họ không phải là của chính bọn họ, mà là có tổ tiên bọn họ lưu lại cho họ.

Mà câu đó của Long Trần: Vượt quá tổ tiên các đời, khiến hậu thế của chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ đại danh của chúng ta. Lập tức chọc đúng tâm khảm của bọn họ, khơi dậy dục vọng chiến đấu mãnh liệt, triệt để quên đi sợ hãi.

Đầu tiên là là nói đùa chọc cho mọi người cười, khiến mọi người thả lỏng cảm xúc đang khẩn trương, sau đó lại kích phát sĩ khí, đề thăng dục vọng chiến đấu, đây là thủ đoạn vô cùng cao minh.

Có điều khi nhiệt huyết của mọi người đang sôi trào, thanh âm của Long Trần lại bỗng nhiên chuyển thành trầm thấp:

- Các ngươi có biết không? Ở trong lòng các ngươi, Uyển Nhi tiểu thư là nữ thần trong cảm nhận, là thần tượng các ngươi sùng bái; Nàng ta xinh đẹp thiện lương, giống như thiên tiên giáng trần, nàng ta là tiên tử thiên phú trác tuyệt, cao không thể với.

Nhưng các ngươi có biết không, ở trong lòng nàng ta, bản thân nàng ta không phải là nữ thần gì cả, nàng ta chỉ là một người rất bình thường.

Nàng ta cũng biết thương tâm, cũng biết đau khổ, cũng biết do dự bất lực, các ngươi không biết dưới vẻ bề ngoài kiên cường đó, kỳ thật đang che giấu một trái tim yếu đuối.

Nghe Long Trần nói tới đây, Đường oa nhi không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt không ngờ không nén được mà rơi xuống, vội vàng xoay người đi chỗ khác.

Nàng ta quả thật một một thiên chi kiêu tử, nhưng nàng ta cũng có một mặt yếu đuối, nàng ta gánh vầng sáng này, nàng ta phải cố gắng chống đỡ, kỳ thật nàng ta thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nàng ta lại không thể làm gì khác, chỉ có thể chịu đựng.

Tên hỗn đản này, thật sự rất biết lừa người, Đường Uyển Nhi quay mặt đi, lén lau nước mắt ở khóe mắt.

Nhưng động tác này lại bị tất cả mọi người nhìn thấy, trong lòng bọn họ không khỏi đau xót, bọn họ trước giờ không nghĩ tới nữ thần trong cảm nhận của bọn họ lại cũng có một mặt yếu đuối, nàng ta cũng cần được che chở!

- Ở trong lòng nàng ta, không coi các ngươi là thủ hạ, mà coi các ngươi là người nhà, mỗi người các ngươi đều là huynh đệ tỷ muội của nàng ta.

Cho nên nếu bất kỳ một ai trong các ngươi vẫn lạc, nàng ta đều sẽ thương tâm, đều sẽ rơi lệ, nếu không muốn nữ thần trong cảm nhận của cho các ngươi lại thương tâm, lại rơi lệ, các ngươi có thể cam đoan, sau khi tiến vào khảo hạch đều có thể sống sót trở về không?

Một câu cuối cùng Long Trần cố ý tăng thêm ngữ khí, thanh âm như sấm, không chỉ truyền vào trong tai, mà còn truyền sâu vào trong lòng bọn họ, khiến linh hồn bọn họ chấn động.

- Chúng ta cam đoan sẽ sống sót trở về.

Tất cả mọi người hô to, lúc này bọn họ thậm chí đã quên cả sinh mệnh của mình, bọn họ nên sống vì nữ thần trong cảm nhận, phải quý trọng tính mạng của mình hơn.

Một đám trưởng lão nhìn nhau, trên mặt hiện lên nụ cười, Long Trần này thật sự khiến người ta phải bội phục, ngay cả những lão gia hỏa như bọn họ cũng có cảm giác cảm động, cái miệng của tiểu tử này quả thực có thể nói cho người chết rồi cũng phải sống lại.

Không ngờ có thể khơi dậy cảm xúc mãnh liệt của đám nhị thế tổ tản mạn này, đây là năng lực nghịch thiên cỡ nào!

- Hừ, cam đoan có tác dụng chó gì, cam đoan thì quan trọng hơn thực lực à?

Một thanh âm vang lên, tràn ngập trào phúng.

Tất cả mọi người bên này đều trợn mắt lườm về hướng đó, chỉ thấy ở nơi đó, Lôi Thiên Thương đang dùng vẻ mặt khinh thường nhìn mọi người, hiển nhiên cây vừa rồi là hắn nói ra.

- Ê ê ê, chú ý nghe ta nói chuyện, một con chó sủa hai tiếng các ngươi liền phân tâm, sau này sao có thể nên thân?

Long Trần thản nhiên nói, lại kéo ánh mắt mọi người về.

- Long Trần, ngươi muốn chết.

Lôi Thiên Thương giận dữ, chỉ vào Long Trần mà mắng.

Long Trần chẳng buồn để ý tới hắn, coi hắn giống như không khí, hắn không muốn bầu không khí mình vất vả xây dựng ra lại bị người ta phá hủy.

Nói với mọi người:

- Có câu: Đi con đường của mình, mặc cho chó sủa bậy, hiện ở bên kia có một con chó đang nhìn các ngươi. Hiện giờ áp lực của các ngươi càng lớn hơn, nếu các ngươi chết, không chỉ sẽ khiến nữ thần của các ngươi thương tâm, còn bị một con chó cười nhạo, về phần các ngươi nên làm như thế nào, chắc không cần ta nhiều lời, đi thôi.

Mọi người cắn răng, lườm Lôi Thiên Thương một cái, hóa lửa giận trong lồng ngực thành ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.