Nghe thấy Long Trần nói như vậy, ba người lúc này mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, bọn họ biết mình quá coi thường Huyền Thiên Biệt Viện, tùy tiện một người báo danh đã có thực lực khủng bố như vậy, bọn họ quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Đặc biệt là thiếu niên đó lần này thực sự chịu phục rồi, tu vi của hắn cao hơn Long Trần nhiều, nhưng chiến lực thực tế lại kém Long Trần quá xa.
Tuy không trực tiếp giao thủ với Long Trần, nhưng Long Trần có thể nhẹ nhàng bâng quơ đỡ được một kích của cường giả Dịch Cân cảnh, lại không hề tốn sức khiến lão giả đó trọng thương, có thể nhìn ra thực lực của Long Trần khủng bố cỡ nào.
- Thật sự xin lỗi, xin thứ cho chúng ta có mắt không tròng, chúng ta giờ đi đây.
Dịch Cân cảnh còn lại không bị thương vội vàng nói, nói xong liền đỡ hai người trọng thương muốn rời khỏi.
- Ơ? Ta nói cho các ngươi đi à?
Long Trần nhíu mày nói.
- Các hạ còn gì phân phó à?
Lão giả đó vội vàng nói.
Long Trần bĩu môi, tức giận nói:
- Ngươi sống lâu như vậy đều là uổng phí à? Sao cứ muốn ta phải nói rõ ra thế?
Ba người cả kinh, thiếu niên đó phẫn nộ nói:
- Tiểu tử, chúng ta đã như vậy, ngươi còn muốn thế nào? Muốn chúng ta dập đầu nhận sai à, đó là tuyệt đối không thể.
- Sặc, ai cần các ngươi dập đầu, các ngươi đánh cướp thất bại, có phải nên tỏ vẻ gì không?
Long Trần nói với vẻ khinh thường.
- Ngươi có ý gì?
Thiếu niên cả giận nói.
- Ngu ngốc, trong đầu ngươi toàn là cứt à? Vậy ta sẽ nói thẳng nhé, hiện tại, giao ra không gian giới chỉ của các ngươi, đúng vậy, giao ra tất cả.
Long Trần gằn từng chữ một.
- Gì cơ?
Vẻ mặt của ba người vừa phẫn nộ vừa nhục nhã, đây quả thực là khinh người quá đáng, đánh cướp không thành lại bị cướp ngược.
- Đừng có bày ra biểu cảm bất ngờ đó, các ngươi như vậy sẽ khiến ta ngượng lắm, kỳ thật đây là có qua có lại mới toại lòng nhau, đừng biến thành giống như các ngươi không thể chấp nhận như vậy.
Long Trần hảo ý khuyên giải.
- Hỗn đản, ngươi đây là khiêu khích với Lộ Thành Lý gia, ngươi có tin ta có thể tiêu diệt cả nhà ngươi không.
Thiếu niên đó giận không thể át, chỉ vào Long Trần mà mắng to.
Sắc mặt Long Trần lạnh toát, trong hai mắt hiện ra sát ý, nồng đậm tay vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Tuyết.
- Gừ.
Đột nhiên Tiểu Tuyết gầm lên, chấn cho màng nhĩ mọi người ong ong, lá cây trên đại thụ chung quanh rơi lả tả.
Vù.
Không gian chấn động, Tiểu Tuyết há to miệng, một đạo phong nhận hình trăng lưỡi liềm chậm rãi hiện lên, đạo phong nhận đó vừa xuất hiện, không gian liền không ngừng vặn vẹo.
- Không tốt.
Ba người biến sắc, bọn họ hoảng sợ phát hiện mình không ngờ đã không thể động đậy, bọn họ bị một cỗ uy áp khủng bố tỏa định.
- Thủ hạ lưu tình.
Lão giả chưa bị thương vội vàng hô to, nhưng vừa hô lên được bốn chữ liền cảm thấy một cỗ cảm giác hít thở không thông truyền đến, giống như ngũ tạng lục phủ của hắn đều bị ép nổ, vội vàng dừng hô, toàn lực ngăn cản cỗ uy áp đó.
Đó là uy áp đặc hữu của ma thú cấp ba, dùng lực lượng cường đại của bản thân tạo thành một loại lực trường, tỏa định kẻ địch, đây là chỗ khủng bố của ma thú cấp ba.
Ba người cuối cùng cũng minh bạch mình ngu xuẩn cỡ nào, nhân vật có thể có tọa kỵ cường đại như vậy, bọn họ sao có thể động vào?
Ba người không khỏi quýnh lên, nhưng lại không dám nói gì, bởi vì phong nhận trong miệng Tiểu Tuyết càng lúc càng lớn, không ngờ bắt đầu xoay tròn với tốc độ cao, âm bạo chói tai khiến màng nhĩ người ta đau nhói.
Đồng thời áp lực trên người bọn họ càng lúc càng lớn, thiếu niên và lão giả bị thương đã bị áp lực khủng bố ép ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Chỉ có lão giả chưa xuất thủ qua kia còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, có điều hắn lúc này cũng khóe miệng trào máu, lảo đảo sắp ngã, trong nhất thời sắc mặt ba người như tro tàn, biết hôm nay không được may mắn rồi.
Sâu trong rừng rậm, hai thân ảnh từ xa nhìn về phía bên này, quần áo trên người bọn họ giống với màu cây rừng, cộng thêm dùng phương pháp đặc biệt để ẩn tàng khí tức, cho dù có người đi qua bên cạnh cũng rất khó phát hiện ra bọn họ.
- Có cần ngăn cản không?
Một người nhìn về bên đó, nói.
- Không cần, nơi này không phải địa giới của Huyền Thiên Biệt Viện chúng ta, chỉ cần không phải chuyện uy hiếp tới sinh mệnh của đệ tử biệt viện, chúng ta không cần xuất thủ.
Một người trả lời.
- Ba người này đúng là có mắt không tròng, ngay cả Xích Diễm Tuyết Lang cũng không nhận ra, đáng bị xui xẻo, có điều xem ra lai lịch của thiếu niên này không nhỏ.
Một người thở dài nói, cực kỳ hâm mộ Xích Diễm Tuyết Lang của Long Trần.
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên không gian chấn động, một luồng sáng thuận theo miệng của Tiểu Tuyết bay ra, nhắm thẳng vào ba người.
Ầm.
Phong nhận cấp tốc xoay tròn, giống như một cái máy xay gió nghiền qua đại địa, trên đường đi đá to đại thụ đều bị đánh thành bột mịn, một mực kéo dài ra cự ly vài dặm.