Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 187: Chương 187: Vô cùng khẩn cấp (1)




Sau khi Long Trần mang theo Man Hoang Hầu đi được mấy chục dặm, ném hắn xuống đất, Man Hoang Hầu đã trọng thương, cú ném này khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn lúc trước bị một tên của Long Trần ghim trên cây, lực lượng khủng bố khiến tạng phủ hắn vỡ nát, có điều hắn thân là cường giả Ngưng Huyết cảnh, trong máu tồn tại đại lượng sinh cơ, trong nhất thời chưa chết được.

- Chu Duy Thanh, ngươi nói ta nên giết ngươi thế nào?

Long Trần nhìn vị Hầu gia cũng từng là cường giả trong ấn tượng của mình, trong thanh âm tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

Nếu chỉ là ân oán cá nhân giữa bọn họ, Long Trần không ngại cho hắn được chết thống khoái, nhưng hiện tại thì khác, nghĩ đến thi thể của mấy thôn dân và vẻ bi thương trên mặt những thợ săn đó, khiến hắn rất hận tên hỗn đản này.

Hắn không biết nên giết Chu Duy Thanh thế nào mới có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Man Hoang Hậu, hắn cần nghĩ ra một phương pháp thích hợp.

- Long... Long Trần, đừng giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả bí mật mà ta biết, xin ngươi tha cho ta một lần, ta cũng là bị bức ép thôi.

Lúc này sắc mặt như Man Hoang Hậu giống như giấy vàng, hắn có thể cảm thấy sinh mệnh đang cấp tốc trôi đi, hiện tại có thể cứu hắn, chỉ có Long Trần thân là Đan tu.

Vì mạng sống, vị Hầu gia bình thường sống an nhàn sung sướng như hắn đã bất chấp tất cả mà cầu xin Long Trần.

- Hiện tại nói những cái này còn có ý nghĩa không? Ta đã biết tất cả đều là Tứ hoàng tử sắp đặt, chỉ cần ta trở lại đế đô, tất cả chân tướng đều sẽ rõ ràng, việc gì phải nghe ngươi dong dài.

Long Trần hừ lạnh nói.

- Không không, Long Trần, chuyện tuyệt đối không đơn giản như ngươi nghĩ, ngươi chỉ cần đáp ứng buông tha cho ta, ta hiện tại sẽ nói với ngươi một chuyện khẩn cấp, cam đoan ngươi sẽ không thất vọng.

Man Hoang Hầu dồn dập nói.

Trong lòng Long Trần khẽ động, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói đi, chỉ cần quả thật giúp ích cho ta, ta không ngại tha cho ngươi một mạng.

Man Hoang Hầu vừa nghe Man Hoang Hầu vừa nghe vậy không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:

- Hiện tại người nhà của ngươi đều bị nhốt vào thiên lao, đang chờ xử trảm.

- Hả?

Long Trần không khỏi biến sắc, quát lên:

- Đánh rắm, ngươi dám gạt ta?

- Không... Ta tuyệt đối không dám lừa gạt ngươi.

Man Hoang Hậu vội vàng nói.

- A Man quay về đế đô, ngay lập tức bảo hộ người nhà ta, sao có thể bị nhốt vào thiên lao, huống chi, cho dù A Man không thông tri, Vân Kỳ Đại Sư sao lại khoanh tay đứng nhìn? Ngươi cho rằng ta ngu lắm à?

Long Trần cả giận nói.

- Thế tử, ngươi có điều không biết đấy thôi, A Man trong miệng ngươi quả thật ngay lập tức chạy tới nhà ngươi, nhưng hắn không thể bảo vệ được người nhà của ngươi.

Man Hoang Hầu nói.

- Vì sao?

Cho dù với sự trấn định của Long Trần, cũng không khỏi cảm thấy bối rối.

- Khụ khụ... Ta...

Man Hoang Hầu đang muốn nói, bỗng nhiên ho khan một trận, không ngờ không nói được nữa.

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Man Hoang Hầu đây là đang giở trò mèo, trong tay có thêm một viên thuốc, ném cho hắn nói:

- Ăn vào, có thể chữa khỏi nội thương của ngươi.

- Đa tạ thế tử.

Man Hoang Hầu mừng rỡ, vội vàng nuốt đan dược, hắn vẫn giữ một tâm nhãn, biết Long Trần và phụ thân hắn là một người rất coi trọng lời hứa.

Có điều hắn chỉ đáp ứng thả cho mình một con đường sống, nhưng không đáp ứng trị liệu thương thế, nếu Long Trần Long Trần, mình chỉ còn lại hai ba canh giờ, kiểu gì cũng hao hết linh khí trong máu mà chết.

Mà trong hai ba canh giờ này, hắn không ra khỏi được rừng rậm, cũng không thể tìm được cứu viện, chắc chắn sẽ phải chết, không thể không nói Man Hoang Hậu vẫn có một mặt thông minh.

- Nếu ta nói ra toàn bộ quá trình, thế tử phải giữ lời hứa, không được làm khó ta.

Sau khi nuốt đan dược, Man Hoang Hậu kinh hỉ phát hiện, nội tạng vỡ ra đang chậm rãi khép lại, chứng tỏ đan dược Long Trần cho hắn rất có tác dụng.

Có điều để thận trọng, hắn vẫn nhắc lại một chút, để tránh mình nói ra rồi Long Trần lại đổi ý, mình vẫn khó giữ được cái mạng nhỏ này.

- Yên tâm đi, ta lấy danh dự của Long gia ra đảm bảo.

Long Trần hừ lạnh nói.

Nghe thấy Long Trần nói như vậy, Man Hoang Hậu mới yên lòng, với sự cao ngạo của Long Trần, khả năng đổi ý không lớn.

- A Man trong miệng ngươi sau khi quay về nhà ngươi, ngay lập tức thông tri cho mẹ ngươi, có điều bọn họ không rời khỏi Long gia.

- Vì sao?

- Bởi vì bọn họ toàn bộ đều trúng độc.

Man Hoang Hầu hồi đáp.

Sắc mặt Long Trần lập tức trở nên khó coi, cắn răng nói:

- Là ai làm.

- Nhà mẹ đẻ của mẫu thân ngươi làm, bọn họ kỳ thật là cơ sở ngầm của Tứ hoàng tử, vẫn đang âm thầm giám sát Long gia.

Khi A Man quay về Long gia, vô cùng yếu ớt, người cũng đói tới sắp thoát lực, khi hắn vừa thông tri cho mọi người rời khỏi, Long gia các ngươi đều bị hạ độc.

Đó là một loại độc dược ẩn hình, bình thường tiềm phục trong cơ thể người, tin rằng với kiến thức của thế tử, chắc có nghe nói tới Ly Hồn Tán chứ.

Man Hoang Hầu rụt rè nói.

Lúc này sắc mặt Long Trần trở nên cực kỳ âm trầm, Man Hoang Hầu có thể nói ra được tên của Ly Hồn Tán, vậy chứng tỏ những gì hắn nói là thật.

Ly Hồn Tán đó là một loại dược vật cực kỳ hiếm thấy, độc tính của bản thân cũng không mạnh, chỉ có điều có thể mê hoặc linh hồn người ta, tiến vào một loại mộng cảnh chết giả, trừ một số người Linh hồn chi lực cường đại, trên cơ bản rất khó chống đỡ.

Hơn nữa loại dược vật này không màu không vị, người thường căn bản không thể nhận ra, người trúng độc một khi ngửi thấy một loại mùi tên là Dẫn Hồn Hương, lập tức sẽ tiến vào trạng thái mê man.

Long Trần ngàn vạn lần không ngờ, bố cục của Tứ hoàng tử lại sâu như vậy, càng thống hận người nhà mẹ đẻ mẫu thân, nhớ tới những khuôn mặt dối trá đó, không ngờ lúc này lại đâm lén Long gia một đao.

Nghĩ đến mẫu thân bị bắt, Long Trần không khỏi lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức quay về đế đô, cứu mẫu thân ra.

- Bên Vân Kỳ Đại Sư có động tĩnh gì không?

Long Trần bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, Vân Kỳ Đại Sư sao lại không ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.