- Ài, ta giờ châm trà cho Phương Nhi tỷ.
Long Trần vội vàng đáp ứng, rụt rè rót một chén trà, hai tay dâng cho nàng ta.
Biết sao được, Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, vì Mộng Kỳ, Long Trần đành phải nịnh bợ người ta thôi.
Lục Phương Nhi tiếp nhận chén trà, sắc mặt có chút cổ quái nói:
- Long gia các ngươi thích dùng nước lạnh pha trà như vậy à?
Long Trần lúc này mới chú ý thấy, nước trong ấm đã lạnh, có điều vẫn kiên trì nói:
- Đây là trà lạnh, cần uống lạnh, Phương Nhi tỷ có thể thử xem.
- Tin ngươi mới là lạ.
Phương Nhi oán trách nói.
- Phương Nhi tỷ không thích uống trà lạnh, vậy ta đi pha trà nóng nhé.
- Thôi, ngươi có tâm đó là được, kỳ thật ta chính là cảm thấy đến đây cũng vất vả, không dày vò ngươi một hồi thì trong lòng không vui.
Long Trần lập tức dở khóc dở cười, Phương Nhi này đúng là nghịch ngợm, có điều lại tạo cho người ta một loại cảm giác ngây thơ hoạt bát, có gì nói đó, khiến người ta càng dễ thân cận hơn.
Từ Phong Hồn Các đến đây, xa mấy vạn dặm, bay bảy ngày bảy đêm, cho dù Lục Phương Nhi có tọa kỵ ma thú phi hành, vẫn vô cùng mỏi mệt, trêu cợt Long Trần một chút cũng có thể lý giải.
- Tiếp theo nói với ngươi một tin tức tốt, tỷ tỷ bảo ta mang tới cho ngươi một lễ vật.
Lục Phương Nhi chỉ vào một rương nhỏ bên cạnh, nói.
Long Trần lúc này mới chú ý thấy, sau lưng Lục Phương Nhi, có một rương nhỏ hình chữ nhật, cao hai thước.
Nắp thùng được mở ra, Long Trần kinh ngạc phát hiện, bên trong không ngờ là một con vật nhỏ lông xù.
Đó là một con sói nhỏ dài hơn thước, cả người trắng ngần, chỉ độc có mi tâm là có một nhúm lông tơ màu lửa đỏ, nhìn qua thì vô cùng đáng yêu.
Chỉ có điều tiểu gia hỏa này vừa sinh ra không bao lâu, mắt vẫn chưa mở, đang híp mắt, bò đi bò lại chung quanh, giống như muốn tìm thức ăn, rất khiến người ta cưng yêu.
- Xích Viêm Tuyết Lang?
Long Trần chấn động, đây là ma thú nhỏ, hắn đã nhìn qua trong sách tranh ma thú, cho nên mới khiếp sợ như vậy.
Xích Diễm Tuyết Lang, cả người trắng nõn như tuyết, chỉ độc có mi tâm là mọc một nhúm lông đỏ giống như hỏa diễm, rất dễ nhận ra.
Có điều đại đa số Xích Viêm Tuyết Lang huyết mạch không tinh thuần, lông trên người ảm đạm, thậm chí sẽ có có những đốm hỗn tạp.
Nhưng tuyết lang nhỏ trước mắt này toàn thân không có một sợi lông tạp, điều này chứng minh đây là một con Xích Diễm Tuyết Lang thuần huyết cực kỳ hiếm đó.
Xích Diễm Tuyết Lang bình thường tới khi trưởng thành đều là ma thú cấp ba, mà nghe nói Xích Diễm Tuyết Lang thuần huyết có thể trưởng thành đến cấp bốn, đó chính là tồn tại vượt qua cả cường giả Dịch Cân cảnh.
- Đúng vậy, đây là một con Xích Diễm Tuyết Lang thuần huyết, vừa mới sinh, chính là lễ vật sư tôn của tỷ tỷ ban cho tỷ tỷ, có điều tỷ tỷ lại bảo ta ngày đêm đưa tới cho ngươi.
Lục Phương Nhi nhìn Long Trần, vẻ mặt phức tạp nói.
Trong lòng Long Trần không khỏi cảm động, Mộng Kỳ chẳng những không quên mình, ngược lại còn thời khắc nhớ tới mình, mỹ nhân tình nặng, khiến Long Trần có một loại xung động muốn khóc.
- Vốn tỷ tỷ là muốn coi nó là sủng vật của ngươi, có điều nàng ta tuyệt đối không ngờ, ngươi đã trở thành một Đan sĩ.
Chắc hẳn Linh hồn chi lực của ngươi cũng không thấp, ta có thể truyền thụ một số phương pháp khống thú cho ngươi, như vậy Xích Diễm Tuyết Lang có thể trở thành chiến sủng của ngươi.
Lục Phương Nhi nói.
Một số võ giả bình thường, có được ma thú mới sinh, đều sẽ thông qua Tuần Thú Sư vận dụng vũ lực, hoặc là phương thức khác để thuần hóa ma thú, khiến nó trở thành sủng vật.
Có điều sủng vật như vậy không phải hoàn mỹ, dù sao ma thú sở dĩ trở thành ma thú, từ trong xương tủy đã tràn ngập khí tức bạo ngược, ví dụ sủng vật cắn chủ cũng có nhiều rồi.
Có điều cho dù là như vậy, sủng vật ma thú vẫn cực kỳ khan hiếm, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng nếu một khi lợi dụng tốt, ma thú tuyệt đối là chiến lực phi thường khủng bố.
Khác với sủng vật, chiến sủng có kỹ xảo siêu khống cao hơn, có điều siêu khống ma thú cần Linh hồn chi lực cực kỳ cường đại, người thường tuyệt đối không làm được.
Thông qua Linh hồn chi lực câu thông với ma thú, có thể phối hợp với chủ nhân xuất kích, hai bên phối hợp lại, sẽ khiến chiến lực tăng mạnh, đây là chỗ lợi hại của chiến sủng.
Hơn nữa xác suất chiến sủng phản bội chủ nhân cơ hồ là bằng không, có điều cần thời gian dài câu thông linh hồn với ma thú mới được, cái này cũng cần đại lượng tinh lực và thời gian.
Mộng Kỳ không biết tình hình gần đây của Long Trần, đưa ấu thú tới cũng hy vọng Xích Diễm Tuyết Lang có thể trưởng thành cùng với Long Trần, khiến sinh mệnh của hắn được bảo đảm hơn.
Nhưng hiện tại Long Trần đã là một Đan sĩ, Lục Phương Nhi dứt khoát, truyền thụ một số kỹ xảo khống chế ma thú cho hắn.
Khiến Lục Phương Nhi giật mình là, Long Trần đối với phương pháp nàng ta truyền thụ, chỉ điểm một cái là thông, một số vấn đề thuận miệng hỏi ra đều trực tiếp là bộ phận mấu chốt nhất.
Có điều bị môn quy hạn chế, Phương Nhi chỉ có thể truyền thụ Long Trần một số phương pháp khống lưu truyền bên ngoài, đối với tâm pháp trong môn phái, nàng ta không dám tự tiện truyền thụ.
Sự thông minh của Long Trần khiến Lục Phương Nhi tâm phục khẩu phục, nàng ta phát hiện Long Trần quả thực chính là một quái vật, đã nghe thì không quên, còn biết loại suy hỏi nàng ta một số ý tưởng mà nàng ta cũng không dám nghĩ tới.
Ở Long gia nửa ngày, Lục Phương Nhi thấy Long Trần đã hoàn toàn lĩnh ngộ phương pháp mình truyền thụ, liền trực tiếp rời khỏi Long gia.
Có điều trước khi đi, Long Trần trân trọng giao viên Dưỡng Hồn Đan đó cho Lục Phương Nhi, bảo nàng ta nhất định phải mang về cho Mộng Kỳ.
Lục Phương Nhi đi rồi, Long Trần nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, không khỏi cảm thấy ấm áp, Xích Diễm Tuyết Lang đã chứng minh trong lòng Mộng Kỳ có hắn.
Được Mộng Kỳ quan tâm, khiến trong lòng Long Trần không khỏi hào hùng vạn trượng, hắn hy vọng mình có thể sớm ngày giải quyết tất cả ở đế đô, sau đó bước ra khỏi Man Hoang chi địa này, tiến vào thiên không rộng lớn hơn.
Bởi vì hắn biết, có một giai nhân tuyệt thế đang chờ mong mình, nghĩ tới dung nhan của Mộng Kỳ, Long Trần cảm thấy máu nóng trào dâng, ta phải gia tốc quật khởi.
Bỗng nhiên tiểu gia hỏa trong lòng Long Trần phát ra một tiếng kêu mơ hồ không rõ, rúc rúc vào người Long Trần.
Nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười, có điều nụ cười vừa hiện lên, một cỗ sát ý như có như không truyền đến.