Cữu Tình Như Hỏa

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

 

 

Dịch: QT ca ca

Editor: Phương Nam công tử

Beta-reader: Tử An tiên sinh

  

Kỷ Tử Hạo sau khi được Tiểu Bích thông báo, liều mạng chạy như bay trở về ──

 

Trong phòng một đống hỗn độn.

 

Tất cả đồ vật đều bị đập đến nát bấy, ngay cả TV màn hình phẳng năm mươi inch trên tường cũng nằm trên mặt đất.

 

Nhưng thiếu niên một chút cũng không để ý.

 

Chỉ cần cậu bình an vô sự, toàn bộ căn nhà hủy đi cũng được.

 

“Cậu? Cậu ở nơi nào?” Sợ nam nhân giận dữ làm ra điều gì thương tổn chính mình, lòng Kỷ Tử Hạo nóng như lửa đốt, tìm kiếm mọi ngõ ngách.

 

Tìm từng căn phòng cả trên lầu lẫn dưới lầu, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cậu mình.

 

Y đi nơi nào rồi? Tiểu Bích rõ ràng bảo sau khi cậu về đến nhà thì không ra lại cửa a, làm sao mình không nghĩ tới? Nhất định là ở nơi đó!

 

Xông ra từ cửa sau, thiếu niên đi ngay vào nhà kính, liền thấy nam nhân đưa lưng về mình, không nhúc nhích mà chăm chú nhìn vào một gốc cây cao to kỳ lạ.

 

“Cậu.” Thật cẩn thận tiếp cận nam nhân, Kỷ Tử Hạo nhẹ giọng gọi.

 

“Không được lại đây!”

 

Tiếng tê rống nghẹn ngào làm thiếu niên dừng bước.

 

“Cậu, cậu hãy nghe cháu nói.” Kỷ Tử Hạo chậm rãi giải thích từng chữ một, “Hôn ước với Tiểu Bích đều là do mama tự ý quyết định, cháu vốn không muốn.”

 

“Bây còn muốn gạt cậu! Với tính cách của bây, nếu như không phải bây nguyện ý, ai dám ép? Nếu như trong lòng bây không có gì mờ ám, vì sao bây lại không nói cho cậu biết?” Nam nhân nắm chặt tay hô lớn.

 

Kỷ Tử Hạo bị lời nói của cậu mình làm cho ấp úng. “… Dạ, cháu thừa nhận cháu vẫn không có chính thức cự tuyệt cái hôn ước này.”

 

Thân thể nam nhân bỗng nhiên chấn động.

 

“Ha ha, bây cuối cùng thừa nhận rồi…” Tim Giang Kiêu Long giống như bị người ta chém một đao chí mạng.

 

Y từng yêu thiếu niên trước mắt biết bao nhiêu, mặc kệ hắn làm gì mình, y đều có thể chịu đựng. Nhưng vì sao, vì sao hắn muốn đùa bỡn tình cảm của y như thế?

 

“Cậu, cậu hãy nghe cháu nói xong!” Kỷ Tử Hạo sốt ruột giải thích, “cháu giữ lại hôn ước này chỉ là đề phòng mọi người, tránh cho người trong nhà nghi ngờ quan hệ quan hệ của chúng ta mà thôi. Cậu phải tin tưởng cháu, trong lòng cháu chỉ có duy nhất mình cậu!”

 

“Tao không tin! Tao cái gì đều không tin nữa! Mày gạt tao, mày luôn gạt tao! Tao nghĩ thấy thật kỳ quái, điều kiện của mày tốt như vậy, muốn người thế nào mà không có, làm sao có thể coi trọng loại đàn ông như tao? Thì ra, thì ra mày vốn chỉ muốn đùa giỡn tao!”

 

“Cháu không có!” Kỷ Tử Hạo gấp đến độ tiến lên.

 

“Đừng lại đây!” Nam nhân mạnh mẽ xoay người lại, trên tay thình lình rút ra một khẩu súng. “Mày dám đi về phía trước một bước, tao liền nổ súng giết mày!”

 

“Chỉ cần cậu không khóc, cậu muốn bắn mấy phát đều được.” Kỷ Tử Hạo thấy nước mắt trên mặt nam nhân, tim đều muốn nát ra.

 

“Ai khóc? Ông đây không khóc! Không khóc!” Nam nhân không muốn thừa nhận mình từ lâu đã rơi lệ đầy mặt, phát cuồng nổ sung lung tung trong không trung.

 

Bằng ── Bằng ── Bằng ──

 

Đạn bắn trúng nóc nhà thuỷ tinh, mảnh vụn vỡ rơi xối xả như mưa, một ngọn đèn treo lớn trong nhà kính cũng bị đạn bắn trúng, phút chốc từ không trung rơi xuống.

 

“Cậu.” Kỷ Tử Hạo mắt thấy đèn treo sẽ rơi trúng người yêu thương, sợ đến hồn bay phách tán, bỗng nhiên nhào về trước, gắt gao ôm y vào trong lòng.

 

Loảng xoảng ──

 

Đèn treo đúng lúc rơi xuống đầu thiếu niên. Kỷ Tử Hạo bị va đập đến đầu rơi máu chảy, từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm đọng lại trên trán hắn.

 

“Cậu!” Dường như không hề cảm thấy đau, Kỷ Tử Hạo xoa lên khuôn mặt nam nhân, sốt ruột hỏi, “Cậu có bị thương không? Trên mặt làm sao lại có máu?”

 

Giang Kiêu Long thấy thiếu niên bị thương nghiêm trọng như vậy, lại chỉ quan tâm mình, nhịn không được khóc rống thất thanh. “Ô, đó không phải là máu của cậu, là của bây a, Hạo Hạo!”

 

“Thế sao?” Kỷ Tử Hạo đưa tay sờ sờ vết thương, mới bắt đầu cảm thấy đau đớn tận xương, “Thật tốt quá, cậu không bị thương là tốt rồi.”

 

Tầm mắt từ từ không rõ, thiếu niên dần dần mất đi ý thức cùng lúc, vẫn đang không ngừng nỉ non: “Cậu… Cậu đừng khóc… Cháu yêu cậu… Cháu thực sự yêu cậu…”

 

Phi Long Đường Giang đại đường chủ từ khi còn trẻ đã mê đập lộn choảng nhau, vào bệnh viện như vào nhà bếp, chưa bao giờ khẩn trương lo sợ.

 

Nhưng lúc này y đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sợ đến cả người run rẩy.

 

Hạo Hạo chảy nhiều máu như vậy, hắn không có việc gì chứ?

 

Bảo bối của cậu… Van cầu bây nghìn vạn lần đừng có việc gì…

 

“Kiêu Long! Tình hình thế nào?” Thẩm Quan Kiệu và Hoắc Phi nhận được thông báo từ bệnh viện liền vội vã chạy tới.

 

“Tiểu Hạo không có việc gì chứ?” Hoắc Phi sốt ruột hỏi. Kỷ Tử Hạo là bạn tốt lâu năm của Hoắc Phi, hai người tuy rằng ưa đấu võ mồm, nhưng cảm tình luôn luôn tốt đẹp.

 

“Tôi không biết…” Giang Kiêu Long thống khổ ôm đầu, “Hạo Hạo chảy thật nhiều máu… Tôi rất sợ hãi… Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa!”

 

“Nói nhảm gì đó? Kiêu Long, cậu phải vững tin, cháu trai cậu không có việc gì cả.” Thẩm Quan Kiệu cũng từng trải qua nỗi khổ mất vợ, xúc động vỗ vỗ vai an ủi y.

 

“Đúng vậy, Tiểu Hạo từ nhỏ lớn lên giữa rừng núi, thân thể rất tốt, nhất định không có việc gì đâu.” Hoắc Phi cũng vội vã an ủi.

 

Đúng lúc này, đèn trong phòng giải phẫu chợt tắt, thiếu niên nằm ở trên giường bị đẩy ra ──

 

“Hạo Hạo!” Giang Kiêu Long khóc lóc chạy đến, “Hạo Hạo!”

 

“Cẩn thận, đừng đụng tới hắn.” Y tá vội vã đưa tay ngăn cản, “hắn vừa mới khâu xong vết thương, nghìn vạn lần đừng chạm vào.”

 

“Bác sĩ Lưu, Hạo Hạo nhà tôi không có việc gì chứ?” Giang Kiêu Long hai mắt đẫm lệ hỏi.

 

Bác sĩ Lưu có hơi kinh ngạc nhìn nam nhân cao to cường tráng trước mắt.

 

Hắn trị thương cho Giang đường chủ nhiều năm như vậy, mặc kệ thương tích nghiêm trọng cỡ nào cũng không thấy y rơi một giọt nước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thấy y khóc.

 

“Vết thương trên đầu hắn đã khâu lại rồi, nhưng còn cần xem có dấu hiệu chấn động não hay không, phải nằm viện vài ngày hảo hảo quan sát.”

 

“Nói vậy là, Hạo Hạo nhà tôi không có nguy hiểm tính mệnh rồi, có đúng hay không?” Giang Kiêu Long lo lắng hỏi.

 

“Có thể nói như vậy.” Bác sĩ Lưu hơi nhăn trán. “Chỉ cần trong khoảng thời gian này hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thương là có thể khôi phục được.”

 

“Ô… Cảm ơn anh… Cảm ơn anh bác sĩ Lưu!” Giang Kiêu Long đột nhiên quỳ xuống lạy bác sĩ một lạy!

 

Tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.

 

Vân Dật Hội Giang đại đường chủ đầu đội trời chân đạp đất thế nhưng lại quì xuống đơn giản như vậy.

 

Thẩm Quan Kiệu quen biết Giang Kiêu Long nhiều năm như thế, chỉ thấy y quì hai lần.

 

Mà hai lần này đều là vì thiếu niên nằm trên giường bệnh.

 

Ai, xem ra, người anh em của mình đời này cuối cùng đã định rồi…

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.