Nhiều triều thần như vậy, không có một người nào, không có một cái nào
có thể ngồi, quả nhiên còn là dược sư nổi tiếng a, một đám triều thần
không khỏi cực kỳ hâm mộ.
- Tạ bệ hạ.
Lê Hủ tranh thủ thời gian tạ ơn, làm ra một bộ dạng kinh sợ, tuy hắn là
môn nhân của Dược tôn Hiên Dật, nhưng mặt mũi của Minh Vũ Đại Đế vẫn là
phai cho đủ.
Minh Vũ Đại Đế thấy thế, bộ dạng hết sức hài lòng, mỉm cười nói:
- Lê đại sư tới là cần làm gì?
- Đây là thư tín của sư tôn ta, để cho ta chuyển giao cho bệ hạ!
Lê đại sư nói, lấy ra một phong thư, đưa cho Vũ lâm kim giáp bên cạnh.
Minh Vũ Đại Đế tiếp nhận lá thư kia, nhìn nhìn, bất động thanh sắc.
Một đám triều thần đều thầm nghĩ, chính thức quyết định đã tới, không biết trên thư Dược tôn Hiên Dật ghi cái gì.
Sắc mặt Minh Vũ Đại Đế hòa hoãn, ha ha cười nói:
- Không nghĩ tới Dược tôn Hiên Dật là vì chuyện này, đối với chuyện này trẫm đã có quyết đoán.
Lập tức sắc mặt trầm túc mà nhìn về phía một đám triều thần nói.
- Bản Vương vừa lấy được Ân vương gia sưu tập căn cứ chính xác, trẫm
thật sự là vô cùng đau đớn, một cái thân là Đông Lâm Quận Vương, cái
khác thân là Binh bộ Thượng thư, không những khôn vì dân mưu cầu phúc
lợi, rõ ràng cấu kết kẻ thù bên ngoài, người tới, đem căn cứ Đông Lâm
Quận Vương Lưu Huân, Binh bộ Thượng thư Lưu Kham mưu phản chính xác
truyền đọc cho chúng thần!
Rất nhanh, Ân Mông Điền truyền đi lên những thư tín kia, cho một đám triều thần quan sát, cả triều thần nghị luận tới tấp.
Trong nội tâm Ân Mông Điền mừng rỡ, Minh Vũ Đại Đế đã đem những thư tín
này công khai, Diệp Gia Bảo này được cứu rồi, nhìn thoáng qua Lê Hủ bên
cạnh, xem ra Dược tôn Hiên Dật đối với Diệp Thần còn là tương đối coi
trọng.
Rất nhanh, Minh Vũ Đại Đế hạ quyết đoán, Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân,
Binh bộ Thượng thư Lưu Kham chết chưa hết tội, Ân Mông Điền cần vương có công, ban cho hoàng kim vạn lượng, Diệp Gia Bảo hiệp trợ Ân Mông Điền
cần vương có công, phụ thân Diệp Thần Diệp Chiến Thiên phân phong làm
Đông Lâm Quận Vương, ban cho Diệp gia chi tử Diệp Thần hoàng kim ba ngàn lượng.
Nghe được Minh Vũ Đại Đế nói, một đám triều thần đều là nhân tinh, sau
khi suy nghĩ cẩn thận, thầm mắng một tiếng cáo già. Minh Vũ Đại Đế trước tức giận nổi giận, đều là giả, mục đích chỉ có một, là nghĩ muốn nhìn
xem phản ứng của Dược tôn Hiên Dật, nếu như Dược tôn Hiên Dật không chịu bảo vệ Diệp Thần, cho dù Ân Mông Điền trình căn cứ tạo phản chính xác
của Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân, Binh bộ Thượng thư Lưu Kham cũng không có gì dùng, nếu như Dược tôn Hiên Dật chịu bảo vệ Diệp Thần, cho dù
không có căn cứ tạo phản của Lưu Huân Lưu Kham, Lưu Huân Lưu Kham này
cũng là chết vô ích, Ân Mông Điền mang tới thư tín, bất quá là vừa vặn
cho Minh Vũ Đại Đế bậc thang đi xuống mà thôi, ngẩng đầu nhìn xem bộ
dạng rạng rỡ của Minh Vũ Đại Đế, phỏng chừng nhất định là từ chỗ Dược
tôn Hiên Dật được chỗ tốt! Cơ hội tốt như vậy, Minh Vũ Đại Đế há sẽ bỏ
qua, nhất định là phải từ chỗ Dược tôn Hiên Dật cắt chút thịt.
Về phần Diệp Chiến Thiên vì cái gì không giải thích được bị phong làm
Quận Vương, cái này còn dễ giải thích? Dược tôn Hiên Dật để ý Diệp Thần
cái đệ tử sắp chiêu thu này như vậy, chứng minh Diệp Thần có đầy đủ
thiên phú hấp dẫn Dược tôn Hiên Dật, Diệp Chiến Thiên tự nhiên là phụ
bằng tử quý.
Ân Mông Điền treo lấy tâm buông xuống, Diệp Chiến Thiên bị phong làm Quận Vương, Diệp Gia Bảo coi như là nhân họa đắc phúc.
Về phần Khâu Anh, nét mặt già nua âm trầm, cái Diệp Gia Bảo này rõ ràng
mặn cá xoay người, tương lai tiểu tử Diệp Thần kia, cũng đủ làm cho hắn
đau đầu.
Các hoàng tộc đế quốc, cuối cùng cùng một ít thế gia đại tộc không có gì khác nhau, duy nhất có chỗ bất đồng chính là, bọn họ khống chế cương
vực lãnh thổ khổng lồ, có thể lấy đại lượng tài nguyên trên phiến cương
vực lãnh thổ này vì mình sở dụng, lớn mạnh thực lực tông tộc, còn có thể tổ kiến quân đội khổng lồ đến duy trì trật tự trong phiến cương vực
này, hưng thịnh hoặc là suy vong, ở chỗ gia tộc này có thể có một chút
cao thủ thực lực cường hoành, kinh sợ gia tộc khác trong đế quốc hay
không.
Tây Vũ đế quốc hoàng tộc, cũng đã kéo dài gần vạn năm, ở bên trong vạn
năm này, cảnh nội Tây Vũ đế quốc không có bất kỳ một gia tộc nào có can
đảm khiêu chiến uy nghiêm hoàng tộc, đế quốc quanh thân cũng không dám
xâm phạm Tây Vũ đế quốc, nhưng mà bây giờ Tây Vũ hoàng tộc, cũng đã xưa
đâu bằng nay, bằng không Minh Vũ Đại Đế cũng sẽ không nhờ vã Dược tôn
Hiên Dật như thế.
Hoàng gia nội viện, thượng thư phòng.
- Ân vương thúc, ngươi tới nói một câu Diệp gia chi tử Diệp Thần này, đến tột cùng thiên phú như thế nào?
Minh Vũ Đại Đế nói, ngoài triều đường, hắn tùy ý nhiều hơn, tuy Ân Mông
Điền tu vi thấp kém, nhưng là một trong số ít Quận Vương đối với Tây Vũ
hoàng tộc trung tâm như một, hơn nữa một điểm mấu chốt nhất, Ân Mông
Điền họ Ân, cùng Minh Vũ Đại Đế chính là người đồng tông!
- Vâng, bệ hạ. Diệp gia chi tử Diệp Thần, phương diện thiên phú luyện
dược, vi thần không biết, nhưng mà từ thái độ của Lê đại sư cùng Dược
tôn Hiên Dật có thể nhìn ra được, thiên phú luyện dược của hắn tuyệt đối bất phàm. Ở trên việc tu luyện võ đạo, năm nay vẻn vẹn mười bảy tuổi,
dĩ nhiên tiến vào hàng ngũ thập giai cường giả.
Mười bảy tuổi thập giai cường giả, coi như là Minh Vũ Đại Đế cũng không
thể coi thường, mười bảy tuổi đến thập giai, chứng minh Diệp Thần có đầy đủ năng lực ở sinh thời đánh sâu vào Thiên Tôn, đây chính là Thiên Tôn
cấp cường giả tương lai! Ngón tay Minh Vũ Đại Đế gõ mặt bàn, trước có
người nói những lời này, hắn còn có chút không tin, nhưng từ trong miệng Ân Mông Điền nói ra, phân lượng tự nhiên là không hề cùng dạng.
- Ngươi tận mắt nhìn thấy?
- Đúng vậy.
Ân Mông Điền xác nhận nói.
- Mặt khác, Diệp Thần còn có ngự thú thuật thần bí, ta tận mắt thấy hắn hàng phục một con Linh miêu thập giai yêu thú.
Ngự thú thuật? Trong ánh mắt Minh Vũ Đại Đế hiện lên một vòng dị sắc,
hắn đạt được tình báo, có người ở trong Đông Lâm quận thấy được mấy thập giai đỉnh phong yêu thú, những yêu thú này đều bị người khống chế, cực
kỳ linh tính. Kể từ đó, phân lượng Diệp Thần ở trong lòng hắn, tự nhiên
lại nặng một bậc.
- Người này trọng tình, hay là trọng lợi?
Minh Vũ Đại Đế nhàn nhạt hỏi thăm.
- Trước kia ta ở trong Hạ Địa Quỳnh Lâu bị Khâu Anh, Lưu Kham, Lưu Huân
chặn lại, chính là Diệp Thần tiểu hữu liều chết cứu, Diệp Thần tiểu hữu
trọng tình trọng nghĩa, cựu thần còn thiếu nợ Diệp Thần tiểu hữu ân
tình, không thể không báo.
Ân Mông Điền nói đến bọn người Khâu Anh, tức giận đến phát run, còn nói đến Diệp Thần, thần sắc trịnh trọng.
Nếu như trọng tình, vậy thì dùng tình cảm hóa, nếu như trọng lợi, vậy thì dùng lợi dụ hoặc, Minh Vũ Đại Đế cười híp mắt nói: