CHƯƠNG 29 Hạ Miên chi dạ [ ngũ ]…
Tần Niệm chớp mắt, ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, tiếng chim hót truyền vào trong tai.
Mắt có chút mệt mỏi, lại vẫn không ngủ được. Tần Niệm một đêm thức trắng, cảm thấy thập phần ủy khuất. Về phần vì sao ủy khuất, chính mình cũng không rõ.
Thân thể suy yếu, cảm giác như đang bồng bềnh giữa không trung, toàn thân cao thấp đều khó chịu.
Không gọi được điện thoại cho Tần Bạch, cũng chẳng gọi được cho Trầm Việt Nhiên. Trần Miễn vốn bồi bên cạnh cậu, sau nửa đêm nhận được điện thoại cảnh cục liền vội vàng rời đi.
Cảm giác thật cô độc.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng mở cửa.
Tần Niệm ngẩng đầu, rốt cục nở nụ cười ngọt ngào.
Trầm Việt Nhiên đi đến bên giường, xoay người nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, sủng nịnh hỏi: “Sao mới sáng đã tỉnh.”
Tần Niệm cắn môi, đáng thương nói: “Ngủ không được.”
Trầm Việt Nhiên hôn lên mũi cậu, “Có đói bụng không?”
Tần Niệm lắc đầu, dịch thân chừa chỗ trống bên giường.
Trầm Việt Nhiên im lặng, thật lâu sau mới đầu hàng cười, xoay người nằm lên, ôm Tần Niệm vào trong lòng, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Tần Niệm cọ cọ đầu trên ngực hắn, “Anh đến rồi, thật tốt.”
Trầm Việt Nhiên vỗ vỗ lưng cậu, người trong lòng dần dần an ổn, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
—————————————–
Tuy phạm vi bom ảnh hưởng không lớn, nhưng hành lang quả thật vô cùng thê thảm, đám người Đường Hàn bị ép dời tới tổ trọng án.
Thi thể của người chuyển phát bị nổ thành mảnh nhỏ xen lẫn trong kính vỡ, khiến nhân viên giám định đau đầu. Thu thập thi thể và mảnh bom không phải công việc bình thường, huống hồ lần này gặp chuyện không may là cảnh cục, chính phủ và các ngành có liên quan càng thêm chú ý.
Nhiếp Cẩm, Quý Sinh, Đường Hàn và Tô Diệp đi vào văn phòng mật đàm.
Đường Hàn nhìn báo cáo giám định bước đầu, thuật lại: “Ở hiện trường chỉ tìm được rất ít mảnh bom, tôi nghi ngờ người chuyển phát không cột bom trên người, mà thông qua giải phẫu bỏ bom trong thân thể.”
Tô Diệp tiếp lời: “Bom này uy lực không nhỏ, hơn nữa rất ít người mua được nhân thể bom, xem ra người nọ không đơn giản.”
Nhiếp Cẩm nói: “Diệp Tử, thử tìm nơi bán bom này.”
Tô Diệp đút hai tay vào túi, vẻ mặt không vui, ánh mắt đảo qua trần nhà.
Nhiếp Cẩm mím môi, tâm nói, Diệp Tử đúng là thích so đo.
Đường Hàn mỉm cười, “Diệp Tử.”
Tô Diệp ngẩn ra, cúi đầu nhìn hắn. Trong trí nhớ, ngày Đường Hàn gọi mình là Diệp Tử đã rất xa. Hiện tại nghe hắn gọi mình như vậy, toàn thân dâng lên một cảm giác khó nói, cay đắng bực bội tiêu tan trong nháy mắt.
Tô Diệp liếm liếm môi, vui vẻ cầm tư liệu đi tra.
Đường Hàn bất đắc dĩ thở dài, nói với Nhiếp Cẩm: “Tôi đến phòng khám nghiệm tử thi.”
Hai người trước sau rời đi.
Nhiếp Cẩm cắn môi, ý vị thâm trường nhìn theo, châm lửa hút thuóc.
Quý Sinh nói: “Máy nghe trộm hỏng rồi.”
Nhiếp Cẩm nhún vai, cong khóe môi: “Trong dự kiến, lúc ấy phòng bệnh chỉ có Tần Bạch và Trầm Việt Nhiên, bọn họ tự cho là thông minh, ngược lại càng khiến chúng ta thêm xác nhận thân phận bọn họ.”
Quý Sinh liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói: “Dư Tử Thanh không nhất thiết phải chết.”
Nhiếp Cẩm nhìn hắn: “Cậu có ý gì?”
Quý Sinh khẽ nhíu mày: “Anh hẳn rất rõ ràng, lúc ấy Nhiếp Cửu không có chứng cứ tố cáo Dư Tử Thanh, Dư Tử Thanh càng không lộ ra tin tức Hạ Miên. Mà Dư Tử Thanh vẫn chết.”
Nhiếp Cẩm đứng lên, khinh thường cười nói: “Cậu cảm thấy Tần Bạch thật sự thích em trai tôi sao? Cậu bị gì vậy?”
Quý Sinh lắc lắc đầu: “Vậy nói về thực nghiệm này, thôi miên là một quá trình, đau đớn bình thường có thể ức chế thôi miên, mà tự sát khiến phản xạ chống lại tiềm thức. Nên……”
“Nói đơn giản một chút.” Nhiếp Cẩm nhíu mày.
Quý Sinh nói: “Thông qua một người khiến người bị thôi miên đầu tiên tự sát là bước khó khăn nhất, Tần Bạch thông qua đồng tử phản xạ thôi miên người thứ hai làm cho bản thể thứ nhất là Dư Tử Thanh tự sát. Chứng tỏ, cậu ta thành công.”
Nhiếp Cẩm đột nhiên mở to mắt, “Cậu ta thật sự thành công.”
Quý Sinh nhíu mày: “Thực nghiệm trong mấy vụ án này rõ ràng còn ở giai đoạn kiểm tra. Điều đó khẳng định, Tần Bạch và Trầm Việt Nhiên trở mặt thành thù, mà hôm qua anh quyết định để Trầm Việt Nhiên mang Tần Bạch đi, có lẽ là sai lầm lớn nhất.”
Nhiếp Cẩm ninh mi: “Chúng ta có thể gắn Trầm Việt Nhiên vào tội danh khác.”
“Ví dụ?”
“Vượt đèn đỏ?”
Quý Sinh nói: “…… Anh càng ngày càng hài hước.”
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào bàn cờ thủy tinh, phát ra quang mang rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Tần Niệm nằm sấp trên giường, chống cằm, băng gạc trên đầu rơi xuống, vướng ở bên tai.
Trầm Việt Nhiên bắt chéo chân, tao nhã hào phóng, nở nụ cười dịu dàng mà tà khí, “Buồn chán sao?”
Tần Niệm lắc đầu, đặt quân cờ xuống bàn, khẽ thở dài: “Tổ trưởng chưa tỉnh, chẳng biết anh hai đi đâu mà cả ngày không đến.”
Trầm Việt Nhiên thản nhiên nói: “Anh hai em có việc bận, nếu Nhiếp Cửu không sao, cậu ấy không cần thiết vây quanh hắn.”
Tần Niệm cắn môi, lời Trầm Việt Nhiên không sai, nhưng trong lòng cậu có chút khó chịu.
Trầm Việt Nhiên vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: “Đừng buồn, mặt em đều nhăn cùng một chỗ, giống…… Ừm…… Cúc hoa? Ha ha.”
Tần Niệm sửng sốt, lập tức dùng chăn che mặt, “Đáng ghét.”
Trầm Việt Nhiên ôm cậu vào trong lòng, “Niệm Niệm.”
“Ừm?” Tần Niệm thò đầu ra, mở to mắt nhìn hắn.
Trầm Việt Nhiên nheo mắt, vốn định nói nhưng nhìn đến hai mắt trong sáng của cậu liền đem lời nuốt vào bụng. Liếm liếm môi, hôn lên trán cậu, thấp giọng nói: “Em nên nghỉ ngơi.”
Tần Niệm gật đầu, chớp mắt hỏi: “Anh phải đi sao?”
Trầm Việt Nhiên bất đắc dĩ nói: “Anh có chuyện của anh.”
Lời không có gì đặc biệt, nhưng Tần Niệm cảm thấy chua xót. Giống như câu nói trước của Trầm Việt Nhiên, không cần thiết phải vây quanh. So sánh hai người, kỳ thật là giống nhau .
Tần Niệm ôm cổ hắn, hôn một cái lên môi hắn, “Trên đường cẩn thận.” Hai má trắng noãn đỏ bừng.
Trầm Việt Nhiên cong khóe môi, giương mi, trêu tức: “Thích anh như vậy?”
Tần Niệm đỏ bừng mặt, không chịu lên tiếng.
“Nếu…… Anh nói nếu…… Nếu anh không cần em, em sẽ như thế nào?” Trầm Việt Nhiên giống như lơ đãng hỏi.
Tần Niệm sững sờ, bất động tại chỗ, tựa hồ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cẩn thận tưởng tượng, nhất thời lòng tràn đầy đau khổ, suy sụp, hai mắt ngập nước.
Trầm Việt Nhiên kinh ngạc, thật không ngờ cậu nghiêm túc như vậy.
“Em sẽ chết.” Thanh êm khẽ run run tràn ra, chọc người thương tiếc.
Trầm Việt Nhiên mỉm cười, không biết là vui hay buồn, nhẹ chạm vào môi cậu, “Chỉ nói nếu, khóc cái gì.”
Môi Tần Niệm run nhè nhẹ, “Không được bỏ em.”
Trầm Việt Nhiên vuốt cằm, “Sẽ không.”
Đến lúc Tần Niệm khôi phục thái độ bình thường, mệt mỏi liền ập tới, thân thể không ngăn cản được cơn buồn ngủ, dần dần khép mắt lại.
Trầm Việt Nhiên đi ra phòng bệnh, lập tức lấy di động ra.
Tiếng cười chói tai vang lên một lúc, Trầm Việt Nhiên mới nén cười nói: “Nghe được chứ? Em của em còn yêu anh hơn tưởng tượng nhiều.”
Không có tiếng trả lời, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Sắc mặt Trầm Việt Nhiên thật không tốt.
Tần Bạch tắt máy trả lại cho quản gia, thấp giọng nói: “Đổi thảm đi.”
Quản gia xoay người xác nhận, lấy thảm bước ra ngoài, đi xa mới rút máy cản âm khỏi tai.
Đối phó với Tần Bạch là chuyện không hề dễ dàng.
Tần Bạch dựa vào ghế, cảm thấy thật sự mệt mỏi. Kí ức dần dần tràn về, chuyện đã đi lệch ước nguyện ban đầu của cậu.
Chút nhiệt tình cuối cùng với tâm lý học đã trở thành một tảng đá ép cậu không thở nổi.
Đó là chuyện thật lâu thật lâu.
Lâu tới mức mơ hồ không rõ.
Nhớ đến, cảm thấy ánh mắt có chút chua xót. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến cậu không kiềm chế được, nhưng đã đi lệch quỹ đạo, cậu không thể nắm trong tay.
Hiện tại điều Tần Bạch có thể làm, là hủy chính mình.
Ở trên người cậu, thiên tài và kẻ điên cùng tồn tại.
———————————
Trong vườn trường xanh mướt, thiếu niên mảnh khảnh ôm rất nhiều sách đi tới thư viện.
Thiếu niên xinh đẹp, nhưng làn da hơi tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, tinh thần có vẻ không tốt.
Thuần thục đi tới vị trí cậu hay ngồi, tư liệu trong tay được mở ra, bên trên chi chit chữ cực nhỏ, đó là văn tự cùng ký hiệu người thường không hiểu.
Tần Bạch cúi đầu, không để ý tóc xõa xuống hai bên má.
Tư liệu về đồng tử phản xạ thôi miên ít ỏi, người thường nghe tới nó như nghe một truyện cười, phần lớn học giả cũng cười trừ, dù sao, cái này chỉ là giả thiết, chưa từng được chứng thực.
Tần Bạch là ngoại lệ duy nhất, cậu tin tâm lý học có thể sáng tạo bất luận kỳ tích nào.
Gặp Trầm Việt Nhiên là chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Trầm Việt Nhiên học tin tức truyền thông nhưng vô cùng hứng thú với tâm lý học, sau khi về nước thường tới thư viện tìm một số tài liệu, ngày đó, hắn gặp được Tần Bạch.
Đó là một buổi chiều trong xanh, nắng vàng rực rỡ.
Tần Bạch ngồi dựa vào cửa sổ, tóc đổ xuống bên tai. Thân hình mảnh khảnh dấu trong áo sơmi rộng, làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận.
Trầm Việt Nhiên đột nhiên cảm thấy, tim đập mạnh.
Vào lúc này, Tần Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lại.
Tim Trầm Việt Nhiên càng đập rộn ràng, lại kinh ngạc phát hiện, mắt Tần Bạch trong suốt có thể thấy đáy.
Thời gian như dừng lại ngay thời khắc này.
Lần đầu tiên Trầm Việt Nhiên quên sự tồn tại của tâm lý học, đem phần điên cuồng và si mê kia buông xuống.
Một tháng tiếp đó, mỗi ngay Trầm Việt Nhiên đều đến.
Hắn luôn ngồi ở xa nhìn Tần Bạch, chống cằm quan sát cậu, trong mắt ngập ý cười.
Tiếc là, Tần Bạch chưa từng chú ý tới hắn.
Nhưng con người sẽ đến ngày không thể nhẫn được nữa, dù người đó có là Trầm Việt Nhiên.
Trầm Việt Nhiên hướng tới chỗ Tần Bạch, vừa đi vừa tìm lý do.
Nhưng đã đến trước mặt cậu, hắn vẫn không tìm được lý do thích hợp.
Đang lúc Trầm Việt Nhiên thở dài, hắn bỗng nhiên chú ý tới tờ giấy trên bàn Tần Bạch.
Trong nháy mắt, đầu nổ vang, trắng xóa, Trầm Việt Nhiên cơ hồ nghĩ tim mình sẽ đình chỉ, một khắc kia, hắn nhìn kỹ Tần Bạch hơn.
Người này không chỉ khiến hắn động tâm, càng khiến hắn điên cuồng.
Tần Bạch nghe tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu. Thấy vẻ mặt hắn khiếp sợ, không khỏi nghi hoặc: “Anh biết tôi viết cái gì ư?”
Đáp án ngoài dự kiến.
Tần Bạch mỉm cười, “Ngồi đi.”
Lần đầu tiên Trầm Việt Nhiên cảm thấy may mắn vì mình có thiên phú và mẫn cảm với tâm lý học.
Lần đầu tiên Tần Bạch cảm thấy chỗ trống trong cuộc đời được lấp đầy, cảm giác có tri kỷ thật không tệ.
Vùi đầu vào nghiên cứu, có Trầm Việt Nhiên làm bạn rất vui vẻ.
Trong thời gian ngắn, Tần Bạch hoàn thành cơ sở lý luận. Vì phối hợp với Trầm Việt Nhiên, cậu thậm chí thả chậm tiến độ, không tiến hành bước nghiên cứu tiếp theo.
Trầm Việt Nhiên xây cho cậu một thư viện riêng, ngoài tâm lý học còn có sách Tần Bạch thích xem.
Thoải mái, hiển nhiên Tần Bạch có càng nhiều thời gian nghỉ ngơi. Đôi mắt luôn thâm quầng dần dần nhạt đi, vẻ mặt hồng hào, đôi mắt càng trong sáng mê người.
Trầm Việt Nhiên bỗng nhiên cảm thấy, nếu vẫn như vậy, thật hạnh phúc.
Tần Bạch đút hai tay vào túi, vui vẻ chạy phía trước.
Trầm Việt Nhiên bất đắc dĩ theo sau, hai bên là hồ thủy tinh nhân tạo.
Tần Bạch chạy thẳng tới khu vực cá heo, đem mặt dán lên thủy tinh, dùng sức đè ép.
Nhóm cá heo vẫn bơi lội quanh, tựa hồ không bắt bẻ người sau tấm thủy tinh.
Tần Bạch nói, “Chờ em có tiền, em sẽ nhận nuôi một con cá heo.”
“Có chí hướng thật a.” Trầm Việt Nhiên mỉm cười.
Tần Bạch gật đầu, cười hì hì: “Nhận nuôi cá heo cần nhiều tiền, nhưng em nghĩ, nếu thực nghiệm thành công, nói không chừng sẽ được thưởng, đến lúc đó chắc chắn có tiền.”
Trầm Việt Nhiên há miệng thở dốc, muốn nói anh có tiền, nhưng ngẫm lại, hắn nhanh chóng ngậm miệng. Đầu tiên, nói những lời đó chẳng khác gì nhà giàu mới nổi, thứ hai, tiền không mua được nguyện vọng tốt đẹp của Tần Bạch, lúc Tần Bạch nói những lời này vui vẻ cỡ nào, sao hắn có thể dùng lời tầm thường như vậy đáp lại.
Tần Bạch quay đầu cười với hắn: “Sau đó em sẽ gọi nó là Ni Mạc!”
Trầm Việt Nhiên bất đắc dĩ nói: “Ni Mạc là hải cẩu.”
“Em thích đặt cho cá heo.”
Trầm Việt Nhiên mím môi, dung túng mỉm cười.
“Đi ăn hotdog, em mời.”
Trầm Việt Nhiên bĩu môi: “Loại thực phẩm rác rưởi đó có gì ngon.”
Tần Bạch trừng hắn: “Mua hai cái, anh không ăn cũng mua!”
————————-
Quá khứ từ thật lâu tràn về, Trầm Việt Nhiên thống khổ nhắm mắt lại, dựa vào bức tường trắng khẽ thở dốc. Di động truyền đến tiếng tút tút liên hồi.
Đó là câu trả lời Tần Bạch dành cho hắn.
Trầm Việt Nhiên chỉ cho mình một phút đồng hồ thống khổ. Rất nhanh hắn ổn định cảm xúc, đứng thẳng lưng, trên mặt là nụ cười tao nhã. Hắn xoay người, đi qua hành lang thật dài.