CHƯƠNG 8 Sát nhân vô tội [ bát ]…
Tần Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, kéo dép lê tới gõ cửa phòng Tần Niệm: “Tiểu Niệm, rời giường, trời đã sáng!” Nói xong lại mơ mơ màng màng đi vào bếp mở tủ lạnh, trong lòng nghĩ đến hai chén cháo mua ngày hôm qua.
Vừa mở ra lại rỗng tuếch, ngây ngẩn một hồi, trừng lớn mắt: “Cháo của tôi đâu, còn thiếu hai trái dưa chuột!”
Đang nói, bỗng nhiên nghe thanh âm chìa khóa tra vào ổ, chỉ thấy Nhiếp Cửu mang túi thức ăn vào, chuẩn bị đổi giày.
Nhiếp Cửu thấy cậu nổi giận đùng đùng nhìn mình, mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Nửa đêm hôm qua đói bụng, ăn đồ trong tủ lạnh rồi, cái kia…… Vừa rồi đi siêu thị mua một chút, để tôi làm điểm tâm.”
Lúc này tâm tình của Tần Bạch mới tốt lên, sâu kín nhìn hắn.
Nhiếp Cửu tiếp tục nói: “Chìa khóa lấy trong túi cậu, đêm qua làm phiền cậu.”
Tần Bạch bĩu môi: “Không cần giải thích rõ như vậy, giao tiền lương ra đây.”
Nhiếp Cửu đem đồ vào phòng bếp, hỏi: “Tôi chỉ biết làm bữa sáng kiểu Tây, trứng gà tráng và bánh nướng được không?”
“Anh còn biết làm gì nữa?”
“Thịt bò bít tết, nhưng không thích hợp ăn sáng.” Nhiếp Cửu soạn đồ trong túi ra, “Lần sau làm cho cậu ăn.”
Tần Bạch về phòng thay quần áo, Nhiếp Cửu bưng bữa sáng lên bàn, thuận tiện chuẩn bị thức ăn cho ba chú chó nhỏ, chờ một nhà năm miệng ăn kia.
Đợi một lát cũng không thấy người đi ra, Nhiếp Cửu liền vào phòng Tần Bạch.
Trong phòng mở nhạc, Tần Bạch đang thay quần áo cho ba chú chỏ nhỏ, cột nơ, Nhiếp Cửu đầu hàng, cười nói: “Mau ra ăn điểm tâm.”
Tần Bạch hít sâu một hơi, quả nhiên ngửi được hương thơm ngát, vội vàng chạy ra ngoài.
Hai anh em họ Tần ngồi trước bàn ăn điểm tâm, Nhiếp Cửu dẫn ba chú chó nhỏ ra ban công phơi nắng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nói: “Tiểu Bạch.”
Tần Bạch quay đầu lại, cả giận nói: “Anh mới là Tiểu Bạch, cả nhà anh là tiểu bạch!”
Nhiếp Cửu sờ sờ mũi, cười nói: “Không công.”
“Hừ.”
“Thôi miên có thể đến trình độ nào?”
Tần Bạch đem bánh nướng của mình cho Tần Niệm, nói: “Theo lý luận, chỉ cần khách thể thích hợp, có thể khống chế mọi hành vi của đối phương, người là động vật biết suy nghĩ, bản chất của thôi miên là dẫn dắt, khiến đối phương hành động theo suy nghĩ của người thôi miên. Nói cách khác, người bị thôi miên sẽ không thể suy nghĩ, mà làm theo chỉ dẫn…… Miêu Miêu!”
Vật nhỏ trong tay Nhiếp Cửu quay đầu, đứng dậy bằng hai chân sau, hai chân trước khoát lên không trung, mắt đen lúng liếng nhìn Tần Bạch.
Nhiếp Cửu đỡ lấy chân trước của Miêu Miêu, để nó bắt lên tay mình, “Nói cách khác, tác dụng của tờ tạp chí kia là vậy, tôi hiểu được.”
Hung thủ không cần trực tiếp tiếp xúc với người bị hại, nếu trước đó tiến hành thôi miên, khi bọn họ nhìn vật dẫn sẽ đi theo sự sắp xếp của hung thủ. Ví dụ như, người bị hại tự mình xông ra đường cái, tự mình thay đổi đạo cụ.
Nhiếp Cửu lại hỏi: “Một lần thôi miên cần bao lâu?”
Tần Bạch chớp mắt mấy cái: “Anh muốn hỏi cái gì, có liên quan tới vụ án này sao?”
“Nếu hung thủ muốn thôi miên người bị hại, khiến người bị hại nhìn tới vật dẫn thì tự gây thương tích cho mình, sau đó quên đi, trình độ này có thể thực hiện không?”
Tần Bạch đang muốn nói thì Tần Niệm lại nghi hoặc hỏi: “Tổ trưởng, anh nói việc thôi miên làm người khác bị thương rất ít mà? Còn nói nên có chứng cứ chính xác.”
Nhiếp Cửu nghĩ, người luôn có lúc phán đoán sai lầm. Tần Bạch dọn dẹp đồ ăn, sau đó đi đến ban công, tiếp tục nói: “Trong truyền thuyết, bậc thầy Phất Tạp Tư chỉ cần ba giây để thôi miên một người, cho đến khi ông nhìn người bị thôi miên một lần nữa thì người đó mới rời khỏi trạng thái bị thôi miên. Đây là một người rất giỏi, phải biết rằng, người có ý chí kém sẽ bị khống chế cả đời.”
Nhiếp Cửu đem một chú chỏ nhỏ bỏ vào ba lô, con thứ nhất mới vào, hai con còn lại liền nhảy theo vào.
Xâu chuỗi các sự kiện xảy ra, rốt cục có rõ ràng. Nhiếp Cửu nhíu mày, “Nếu trước đó thôi miên năm người bị hại, lại cho vật dẫn, mọi việc đều thông suốt, chỉ thiếu động cơ.”
Tần Bạch nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Nhiếp Cửu, vươn tay ấn vào mày hắn: “Tuy rằng anh không thích cười, nhưng cười lên sẽ đẹp trai hơn.”
Nhiếp Cửu cười cười, bắt lấy tay cậu: “Tuy rằng cậu rất tham tiền, nhưng thực đáng yêu.”
Mặt Tần Bạch đỏ lên, rút tay về, đi đến huyền quan, vừa xỏ giày vừa nói: “Thôi miên là tầng ý thức bên ngoài của con người bị tầng ý thức sâu hơn dẫn đường, hình ảnh Tô Diệp tìm được hôm qua chính là tầng ý thức sâu hơn, đây là một quá trình tương phản, người thôi miên này rất giỏi.”
Lái xe qua ngã tư đường, người ngôi bên phó lái liên tục hô: “Quẹo trái.”
Nhiếp Cửu nghi hoặc: “Cảnh cục hướng bên phải.”
“Thời gian còn sớm, đưa tôi tới tòa soạn trước.” Tần Bạch lẩm bẩm, “Hai ngày xin nghỉ tra án với anh đã hết, chẳng lẽ anh muốn tôi mất việc sao?”
Nhiếp Cửu khiêu mi: “Đến tổ phá án đặc biệt làm nhân viên ngoài biên chế, tiền lương tôi trả cho cậu.”
Tần Bạch lẩm bẩm: “Tiền lương của anh vẫn chưa đưa cho tôi.”
Nhiếp Cửu cười cười, đem người đến cửa tòa soạn.
Tần Bạch đi vào, Nhiếp Cửu chở Tần Niệm hướng đến cảnh cục.
Đến ngã tư đường, do dự một chút, quay xe trả lại.
“Tổ trưởng, đường này không đến cảnh cục.”
“Đến tòa soạn Vì Sao Trong Giới Giải Trí.”
Nhiếp Cửu và Tần Niệm đi vào, đến đại sảnh hỏi nhân viên tiếp tân, sau đó trực tiếp tới Bạo tuần san ở tầng trên.
Hai người vừa đến, Tần Niệm chăm chú đánh giá chung quanh, không chớp mắt lấy một cái, Nhiếp Cửu cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh hai nói, nếu có cơ hội tới đây thì phải cẩn thận quan sát, trở về báo cáo tình huống của đối thủ cho anh ấy.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ cười cươi, đúng là Tần Bạch không chịu lãng phí chút tài nguyên nào.
Nhiếp Cửu đưa chứng nhân cảnh viên rồi trực tiếp đến phòng tổng biên, gõ cửa một tiếng liền bước vào, tiếng nói chuyện bên trong lập tức biến mất.
Một người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, tóc dài, diện mạo đoan chính, trong tay đang cầm bút và văn kiện.
Một nam nhân ngồi trên sofa, dáng vẻ lười biếng, khóe miệng khẽ cong, toàn thân tản mát khí thế mạnh mẽ.
Nam nhân kia nhìn người phụ nữ, vươn tay chỉ cửa.
Người phụ nữ vội vàng đứng lên, bước ra ngoài.
Nam nhân đứng lên, chậm rãi đi qua, vươn tay hướng Tần Niệm, nụ cười có chút xấu xa, “Vì Sao Trong Giới Giải Trí, Trầm Việt Nhiên.”
Tần Niệm sửng sốt, mắt mở to như chuông đồng, nhìn bàn tay giơ giữa không trung, không biết phản ứng thế nào, theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu khoanh tay tựa vào bàn xem diễn, liếc nhìn Trầm Việt Nhiên.
Tần Niệm lui ra sau một bước, rụt rè nhìn Trầm Việt Nhiên.
Trầm Việt Nhiên cười tao nhã, cầm tay cậu, lắc lắc, nhẹ giọng lặp lại: “Trầm Việt Nhiên.”
Tần Niệm hít sâu một hơi, trừng hắn: “Tôi biết, tôi là cảnh sát !”
Trầm Việt Nhiên cười xấu xa: “Chậc, có khí thế.”
Nhiếp Cửu cười, liếc Trầm Việt Nhiên một cái: “Đùa đủ chưa?”
Trầm Việt Nhiên khiêu mi: “A, tôi còn nghĩ là ai đến, Nhiếp đại cảnh quan, thế nào, có việc mới nghĩ đến tôi sao, bạn học?”
Nhiếp Cửu cười cười: “Bận bịu.”
Trầm Việt Nhiên kéo cổ áo: “Vậy cậu cảm thấy Trầm chủ tịch tôi có bận bịu không?”
Tần Niệm mở to mắt: “Các anh quen biết?”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Chỉ không ngờ cậu ta ở Vì Sao Trong Giới Giải Trí.”
Tần Niệm vội vàng kéo Nhiếp Cửu qua một bên, hạ giọng nói: “Tổ trưởng, anh hai phải làm sao bây giờ?”
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Phải làm sao bây giờ cái gì?”
Tần Niệm khó xử nói: “Anh hai thuộc tuần san Bí Mật Giới Giải Trí, anh và hắn là bạn họ, anh hai tức giận thì sao!”
Nhiếp Cửu mỉm cười: “Tôi đâu phải chị dâu cậu, có gì mà tức giận.”
Tần Niệm sửng sốt, le lưỡi: “Đúng nhỉ.”
Trầm Việt Nhiên đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt hận không thể đâm vài cái động trên người Tần Niệm.
Chuyện Lưu Quyền, Trầm Việt Nhiên biết toàn bộ, cũng suy nghĩ chuyện Nhiếp Cửu sẽ tìm tới cửa, không ngờ ngoài Nhiếp Cửu còn có thêm một con thỏ.
Trầm Việt Nhiên thấy thích thú với vật nhỏ này, mắt mở lớn như mắt trong tranh châm biếm, làn da trắng mịn, tính cách yếu đuối. Trầm Việt Nhiên hài lòng, tươi cười vô cùng tà ác.
Trầm Việt Nhiên ngồi xuống ghế, khuỷu tay đặt hai bên, mười ngón đan vào nhau, cười khẽ: “Tiểu Cửu, có gì muốn hỏi, hỏi đi?”
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Gọi tôi Nhiếp Cửu.”
“Thói quen!” Trầm Việt Nhiên cười, “Nhiếp cảnh quan, hỏi đi.”
Nhiếp Cửu hé miệng, “Đừng giả vờ, cậu biết tôi muốn hỏi gì, nói đi.”
Trầm Việt Nhiên cầm bút lên, rút một tờ giấy vẽ vẽ, thuận miệng nói: “Nhìn người mới ra khỏi cửa chứ? Đó là chủ biên của Bạo tuần san, Dư Tử Thanh. Nhân vật mấy trang bìa do cô ta bày ra . Nhưng, cậu có chứng cứ bắt cô ta không?”
Trầm Việt Nhiên phác họa, một khuôn mặt buồn cười hiện lên trên giấy. “Có phải nên vẽ thêm hai cái tai? Tai thỏ?”
Nhiếp Cửu nhíu mày, tâm nói, chuyện chỉ như vậy.
Nhưng động cơ là gì?
Cái tình tiết đều rõ ràng, chỉ thiếu động cơ, một khi có động cơ, cũng rất dễ dàng bắt tội phạm.
Trầm Việt Nhiên vẽ thêm lỗ tai, giơ tờ giấy lên, cười với Tần Niệm: “Thực đáng yêu phải không? Giống cậu.”
Nhiếp Cửu giật tờ giấy kia, hỏi: “Nhân vật trang bìa tiếp theo là ai?”
Trầm Việt Nhiên buông bút, ngả người vào ghế, nói từng chữ: “Thường, Lễ, Minh.”
Nhiếp Cửu và Tần Niệm đi ra cửa, chỉ thấy Dư Tử Thanh đang hướng dẫn nhân viên làm việc.
Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, quần áo chỉnh tề, khiến người ta có cảm giác nề nếp.
Đột nhiên, người phụ nữ ngẩng đầu, cười nham hiểm nhìn Nhiếp Cửu, toàn thân tản mát sự lạnh lùng.
Nhiếp Cửu không trực tiếp đối mặt với cô ta, mà bảo Tần Niệm gọi điện thoại đến tổ trọng án, bảo Trần Miễn phái người theo dõi.
Nhiếp Cửu và Tần Niệm trở lại tổ án đặc biệt, cảm thấy chán nản vô cùng.
Triệu Kì cầm bút bổ sung đầu mối, bộ dáng nghiêm túc.
Nhiếp Cửu ngồi xuống sofa, nhìn chằm chằm bản báo cáo, bỗng nhiên cả kinh, vì sao Khâu Thục Tình ứng với hoa hồng?
Tuy Khâu Thục Tình bị tấn công, nhưng không đúng theo kế hoạch. “Triệu Kì, lập tức gọi điện thoại thăm dò lịch trình của Khâu Thục Tình sau ngày bị tấn công.”
Triệu Kì gật đầu, buông bút đi gọi điện thoại.
Tần Niệm ngồi bên cạnh Nhiếp Cửu, cũng nhìn chằm chằm bản báo cáo.
Nhân vật trang bìa tiếp theo là Thường Lễ Minh, chỉ cần tin tức của Trầm Việt Nhiên là thật, mọi việc đều nằm trong tầm khống chế.
Triệu Kì gọi điện thoại xong trở về, nói với Nhiếp Cửu: “Hóa ra ngày hôm sau Khâu Thục Tình đi thu âm bài hát Hồng Mân Côi, bây giờ chỉ có thể hoãn lại.”
Tần Niệm chớp mắt mấy cái: “Tôi hiểu rồi, kẻ dọa ngất Khâu Thục Tình và hung thủ của các vụ án không phải là một.”
Nhiếp Cửu gật đầu, “Khâu Thục Tình chỉ bị dọa ngất, không bị thương, theo lý luận thì án không thành lập.”
Tần Niệm ninh mày: “Tổ trưởng, em có một vấn đề.”
Nhiếp Cửu bảo cậu tiếp tục nói.
Tần Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Ngoài Khâu Thục Tình, quá trình bốn người khác bị thương không giống nhau, chúng ta giả thiết là do thôi miên, sau khi Thạch Hạo bị thương, hoàn toàn không biết chính mình đã làm cái gì, mà nạn nhân đầu tiên tự vọt ra đường lại nói mình bị hung thủ đẩy ngã. Muốn hoàn thành một loạt thôi miên như vậy không dễ dàng, mà hung thủ còn lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần, giống như là……”
“Thực nghiệm.”
Tần Niệm gật đầu: “Em nghĩ như vậy.”
Tô Diệp đang gõ bàn phím đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Chậc chậc, hung thủ thực không tự tin, đến xem phát hiện mới của tôi.”
Tất cả mọi người đứng lên, đến chỗ Tô Diệp.
Đường Hàn vẫn nhàn nhã ngồi uống trà, như không nghe Tô Diệp nói gì.
“Hàn Hàn, đừng uống, cậu uống tới tận trưa, không dùng tới WC sao?” Tô Diệp cười tủm tỉm, “Đây là bệnh!”
Đường Hàn cầm bánh ngọt cắn một miếng, chậm rãi nói: “Đối với anh tôi chỉ nói được ba chữ.”
“Em yêu anh? Thực xin lỗi?”
“Tử biến thái.”
“A, quả nhiên cậu thích hợp uống dầu ớt.”
Nhiếp Cửu ấn ấn mi tâm: “Tô Diệp, có thể đợi lúc khác tán tỉnh không?”
“Phốc.” Đường Hàn phun trà ra ngoài, mặt đỏ bừng.
Tô Diệp hài lòng, sung sướng mở tư liệu ra, nói: “Tôi xử lý các trang bìa trên máy tính, kinh ngạc phát hiện, mỗi một trang đều có thêm một từ.”
Nhiếp Cửu nhìn hình ảnh lắc đầu: “Hung thủ không tự tin.” Nhiếp Cửu nhắm mắt lại, chậm rãi tưởng tượng, từ từ nói: “Hắn nóng lòng muốn thành công, hắn hưng phấn, đồng thời thực chờ mong, sợ hãi thất bại, còn có chút táo bạo.”
“Tổ trưởng, anh đang nghĩ tới ai!” Thanh âm hùng hổ.
Nhiếp Cửu mở mắt ra, thấy Tần Bạch đứng trước mắt hắn, trong tay còn mang theo hai cặp ***g, mắt trợn tròn, cắn môi.
Nhiếp Cửu không hiểu ra sao, cậu ta đang…… Ghen?
Sau khi tỉnh táo lại, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, từ ghen dùng với hắn và Tần Bạch chỉ sợ không thích hợp? Nhiếp Cửu cười: “Sao cậu lại tới đây?”
“Không phải nói đưa cơm cho anh sao?” Tần Bạch đặt cặp ***g to nhất trên bàn, thở phì phì chạy tới chơi với ba chú chó nhỏ.
Nhiếp Cửu sờ sờ mũi, tức giận gì chứ?
Tô Diệp vươn một ngón tay đẩy kính, mắt lóe lên, chậm rãi nói: “Tần Bạch giống vợ mới cưới nhỉ.”
“Hử?” Nhiếp Cửu quay đầu.
“Đưa cơm.”
Nhiếp Cửu ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Tần Bạch, chỉ thấy Tần Bạch lẩm bẩm nói chuyện với ba chú chó nhỏ, không biết nói cái gì.
Nhiếp Cửu cầm cặp ***g đi tới, ôm lấy một chú chó nhỏ trong tay Tần Bạch, vuốt ve lông nó, nói: “Bảo bối, ăn cơm .” Nói xong liếc Tần Bạch một cái.
Chỉ thấy mặt Tần Bạch đỏ lên, cười gượng.
Nhiếp Cửu nhìn cậu vài giây, cười nói: “Sao cậu đỏ mặt? Tôi đang nói chuyện với Miêu Miêu.”
Tần Bạch tức giận, đoạt lại bảo bối của mình, đoạt lại cặp ***g, đi đến bàn ăn cơm.
“Tổ trưởng.”
Nhiếp Cửu quay đầu, một phần văn kiện bay tới chỗ hắn, Nhiếp Cửu vươn tay tiếp được.
Tô Diệp đẩy kính mắt: “Tư liệu về Dư Tử Thanh.”
“Cảm ơn.” Nhiếp Cửu kéo ghế ngồi xuống, mở văn kiện.
Nhiếp Cửu nhíu mày, hỏi Tần Bạch, “Cậu có biết Dư Tử Thanh không?”
“A?” Tần Bạch ngẩng đầu.
Nhiếp Cửu đặt tư liệu sang một bên, cầm lấy đũa: “Dư Tử Thanh.”
Tần Bạch hiểu rõ, “Biết, chủ biên của Bạo tuần san!”
“Ừ, cậu làm việc ở Bí Mật Giới Giải Trí bao nhiều năm rồi?”
Tần Bạch chớp mắt mấy cái: “Bốn năm, tổ trưởng, anh hỏi điều này làm gì?”
“Bí Mật Giới Giải Trí ra đời 5 năm trước, tổng biên tập đầu tiên là Dư Tử Thanh, sau đó Bạo tuần san mở, cô ta lại tới Bạo tuần san.”
Tần Bạch đau đầu, “Thảo nào ông chủ ghét Bạo tuần san như vậy, hóa ra Dư Tử Thanh chạy qua đó. Nhưng tôi chưa từng gặp mặt cô ta.”
Về Dư Tử Thanh còn một chuyện đáng ngờ, nhưng Nhiếp Cửu không nói với Tần Bạch, chỉ muốn hỏi thăm Tần Bạch chuyện của Dư Tử Thanh, kết quả không thu hoạch được gì.
Dư Tử Thanh là người bị tình nghi duy nhất, nhưng theo tư liệu, Dư Tử Thanh không tham gia tâm lý học hay nghiên cứu về thôi miên, nếu tự học thành tài, Nhiếp Cửu không thể nào tin .
Hơn nữa nếu đó là một thực nghiệm, vậy chắc chắn còn có bí mật ẩn sâu trong đó.
Dư Tử Thanh tuyệt đối không phải chủ mưu lớn nhất.
Tần Bạch ăn xong, thấy Nhiếp Cửu còn đang suy nghĩ, nhịn không được hét lên: “Đồ ăn sắp lạnh hết rồi!”
Nhiếp Cửu hoàn hồn, cầm lấy đũa, ăn cơm.