Lúc Tống Mặc đi vào phòng của mẫu thân,
Tương thị đang khe khẽ nói chuyện với quản gia, nghe thấy nha hoàn hầu
hạ trong phòng khách đều nũng nịu gọi “Thế tử gia”, nàng biết con đã
quay về từ Thực Định.
“Gặp Đậu tứ tiểu thư?” Cho hạ nhân trong phòng đi, Tương thị cười tự tay pha trà cho con.
“Gặp rồi ạ!” Tống Mặc vội đứng dậy đón
lấy chung trà, “Đậu tứ tiểu thư bảo con thay nàng cảm ơn ngoại tổ mẫu và người, nói là nếu có dịp đến kinh thành thì sẽ thu xếp đến bái phỏng.
Còn tặng quà đáp lễ người, con để Trần Hạch đưa cho Hoắc ma ma rồi.
Hoắc ma ma là nhũ mẫu của Tương thị.
Nghe thấy Đậu Chiêu tặng quà đáp lễ, bà vô cùng cao hứng, cười nói:
- Đi, đi xem xem Đậu gia tứ tiểu thư tặng gì cho ta nào.
Tống Mặc và Tương thị cùng qua trắc phòng ở bên nhà kho.
Chẳng qua chỉ là chút tơ lụa gấm vóc, tuy đều là thượng phẩm nhưng cũng không có gì quá đặc sắc.
Tống Mặc nói: “Đậu tứ tiểu thư không ngờ
ngoại tổ mẫu và mẫu thân lại để con tự mình đến cửa nói lời cảm tạ, lại
vì chuyện này giấu người nhà, nhất thời nên vội sai người đến châu Thực
Định mua mấy món quà, còn dặn con nói với mẫu thân, chỉ là chút lễ mọn,
không đủ thể hiện thành ý, xin mẫu thân đừng lấy làm phiền lòng.”
Tương thị vuốt vuốt hoa văn trên vải, cảm khái nói: “Có cái gì mà ta chưa thấy chứ, tâm ý của nàng cũng thật hiếm có.”
Tống Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm, cười cười cùng mẫu thân đi ra ngoài.
Chân Tương thị lại mềm nhũn, nếu không phải Tống Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp thì thiếu chút nữa nàng đã ngã sấp xuống rồi.
Tống Mặc hoảng hốt: “Mẫu thân, người làm sao vậy?”
“Không sao, không sao!” Tương thị cười trấn an con, sắc mặt lại tái nhợt không thể che giấu.
“Mẫu thân!” Tống Mặc vội đỡ mẫu thân về phòng, lại truyền gọi ngự y đến bắt mạch cho mẫu thân.
Tam công chúa và Phò mã Thạch Túy Lan
đang thoải mái đi chân trần ngồi xuống đất trong nhà thủy tạ, uống rượu
bằng chén xà cừ, nói chuyện với Tống Nghi Xuân nghe nói vậy thì vội vàng chạy đến, vừa khéo gặp Tống Mặc đang tiễn Ngự y Dương Loan. Mọi người
đều là thân quen, Tống Nghi Xuân cũng không khách khí, kéo Dương Loan
đang định ra ngoài về, đi thẳng đến thư phòng của Tống Nghi Xuân.
“Phu nhân sao vậy?” Tống Nghi Xuân lo lắng nói.
“Không có gì đáng ngại.” Dương Loan nói, “Buồn bực công tâm, uống thuốc tán khí là khỏe lại thôi.”
Tống Nghi Xuân thở dài nói: “Từ sau khi
đại cữu huynh gặp chuyện không may, nàng vốn chẳng được ngủ ngon lấy một ngày. Không bằng người thêm mấy vị thuốc an thần vào đó đi.”
Cái này quá đơn giản.
Dương Loan cười nói “Được!” rồi lại kê đơn thuốc cho Tương thị, sau đó Tống Nghi Xuân mới tiễn Dương Loan ra ngoài.
Tống Nghi Xuân lại đến thượng phòng.
Vẻ mặt Tương thị tiều tụy dựa vào thành giường.
Thấy Tống Nghi Xuân tiến vào, bọn nha
hoàn kính cẩn uốn gối hành lễ, hô “Quốc công gia”, Tương thị cũng yếu ớt gọi “Quốc công gia”.
“Giờ nàng cảm thấy thế nào?” Tống Nghi
Xuân không chớp mắt bước tới trước giường, cẩn thận nhìn sắc mặt Tương
thị rồi nói: “Vừa rồi ta gặp Dương Tú Sơn, hắn nói nàng không sao, uống
thuốc an thần dưỡng khí là khỏe lên thôi.” Nói xong ngồi xuống bên
giường, cầm tay Tương thị đang đặt trước chăn mỏng. “Ừm, tay còn hơi
lạnh, nàng cũng phải tự để ý một chút. Chúng ta đều không còn trẻ nữa,
không thể cứ ỷ khỏe cậy mạnh như trước được.
Dương Loan tự Tú Sơn.
Tương thị mỉm cười nói: “Tam phò mã nói sao?”
Lần này Tống Nghi Xuân đến phủ tam công chúa chủ yếu là muốn thông qua Thạch Tú Lan để nói chuyện với Liêu Vương.
“Ta ra mặt, Thụy Phương còn có thể nói
chữ “Không” sao?” Tống Nghi Xuân vỗ ngực nói, “Nàng cứ yên tâm đi, trước khi mọi người tứ cữu huynh đến thì nhất định sẽ có thư báo về.”
Thần sắc Tương thị cũng thoải mái hơn, cảm kích nói lời “Đa tạ” với Tống Nghi Xuân.
“Vợ chồng già với nhau, nói cái này làm gì.” Tống Nghi Xuân nói xong, vẻ mặt có chút bình thản.
Tương thị cười nói: “Nếu đã là vợ chồng già, chàng còn chuyện gì mà không thể nói với thiếp?”
Tống Nghi Xuân cười gượng hai tiếng, thấp giọng nói: “Giờ nhạc mẫu đều đã bình an vô sự, Hàm Châu cũng qua đời,
ta thấy hôn sự của Thiên Tứ…”
Tương thị hiểu ý trượng phu, cười nói: “Đương nhiên là do chàng làm chủ.”
Trượng phu có thể miễn cưỡng đồng ý cho
Tống Mặc lấy Hàm Châu vào lúc Tương gia nguy cấp như vậy đã là tình thâm nghĩa trọng, giờ Tương gia nghèo khó, Tống gia tuy không cần con dâu
giúp đỡ nhưng lấy con gái của tội thần về làm dâu trưởng, Tống Nghi Xuân tuyệt đối sẽ không đồng ý, lúc trước nói với hắn cũng là miễn cưỡng
đồng ý, chẳng bằng nói là bất đắc dĩ mà tạm thời đồng ý vậy thôi…
Giờ nguy cơ của Tương gia đã được tháo gỡ, hơn nữa Hàm Châu cũng đã chết, hai nhà Tương Tống không thể có hôn sự qua lại nữa.
Vẻ vui mừng ánh lên trong mắt Tống Nghi Xuân.
Bên ngoài có tiếng rèm va chạm, Tống Hàn chạy vào.
“Mẫu thân, mẫu thân, người làm sao vậy?”
Bổ nhào vào trước giường mẫu thân, lúc này mới thấy phụ thân, nó vội
đứng thẳng người, cung kính vấn an phụ thân.
Tống Nghi Xuân vui mừng “Ừm” một tiếng
nhưng vẫn khiển trách: “Sư phụ dạy con thế nào? Lúc ca ca con bằng tuổi
con đã rất quy củ, đi đứng đâu vào đấy…”
Tống Hàn bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân.
Tương thị vội nói: “Được rồi, được rồi,
con còn nhỏ, lớn lên sẽ biết.” Sau đó vội chuyển đề tài, nói: “Mấy hôm
nay thiếp rất mệt, địa tô tháng Bảy đành nhờ Hầu gia thu giúp vậy!”
Phủ Anh Quốc công có 12 điền trang được
ngự ban, cũng giống như quan nha, hàng năm đều thu địa tô vào hai mùa
đông, hè. Lúc này, những người đứng đầu điền trang phải về phủ Anh Quốc
công để kiểm kê.
“Được chứ!” Tống Nghi Xuân sảng khoái nói, “Dù sao cũng có tổng quản, ta ở bên làm Bồ tát bùn là được.”
Hắn không hiểu chuyện này.
Tương thị buồn cười.
Tống Mặc mang thuốc trở về, thấy không
khí trong phòng vui vẻ hòa thuận, hành lễ với cha mẹ rồi nói: “Nói
chuyện gì mà vui như vậy!”
Tống Nghi Xuân như gặp được cứu binh, vội hỏi: “Mẫu thân con bảo ta giúp chuyện thu địa tô mùa hè, ta còn phải
giúp các cữu cữu của con gặp Liêu vương, ta thấy chuyện này giao cho con là ổn thỏa nhất. Chẳng phải Hồng tiên sinh khen ngợi con học tính toán
rất giỏi sao? Vừa khéo giúp ta quản công việc lặt vặt.”
Tống Mặc rất bất ngờ, nhìn qua phía mẫu thân.
Tống Nghi Xuân lại như sợ Tống Mặc đổi ý, vội vàng nói: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Sau đó nói: “Ta qua
nhà kho xem sao, có cái gì thích hợp đem tặng cho Liêu vương. Nàng có
chuyện gì thì nói với Thiên Tứ đi!” Câu cuối cùng là nói với Tương thị,
nói xong đứng dậy định đến nhà kho.
Tương thị thở dài, nói với con: “Chẳng
qua là đi làm chút việc, mấy hôm nay con chạy đông chạy tây ngay cả ngủ
cũng chưa được ngủ cho yên giấc, bên cữu cữu con cũng chẳng có gì,
chuyện trong nhà không cần con lo. Con đi tìm bọn Ngọc ca nhi chơi đi!”
Ngọc ca nhi đại danh là Cố Ngọc, là
trưởng tôn của Vân Dương bá Cố Toàn Phương. Phu nhân của Cố Toàn Phương
là cô mẫu của Tống Nghi Xuân. Hai người thành thân chưa đầy một năm thì
Tống thị bị bệnh qua đời, sau này Cố Toàn Phương tuy lấy đường muội của
Tuyên Ninh hầu Quách Hải Thanh nhưng vẫn thân thiết với Tống gia như khi Tống thị còn sống. Cho nên Tống gia và Quách gia cũng thân thiết với
nhau hơn.
Mẫu thân của Cố Ngọc là bào muội của Vạn
Hoàng hậu, lúc sinh hắn vì khó sinh mà chết. Hắn và Tống Mặc sinh cùng
năm, bộ dáng thanh tú, đẹp đẽ, giống như nữ tử vậy nhưng tính tình lại
vô cùng bướng bỉnh, một câu không hợp là có thể đánh lộn. Nhưng hắn lại
không cho phép tùy tùng bên người có thể động thủ tùy tiện. Muốn đích
thân ra trận, hắn đánh người khác còn dễ ăn nói, nếu người khác đánh hắn cũng không chịu thua kém, vì thế gặp tai họa không biết bao nhiêu lần.
Hoàng hậu thương yêu cốt nhục duy nhất mà muội muội để lại, chiều chuộng hắn vô cùng. Chuyện quá rắc rối thì còn tự mình ra mặt giải quyết cho
hắn, ăn chơi trác táng khắp kinh thành, những nhà quan lại đều tránh xa
hắn. Chẳng bao lâu hắn đã có ngoại hiệu là tiểu bá vương chốn kinh
thành.
Có người cố ý giật dây hắn đi trêu chọc Tống Mặc.
Ở kinh thành, Tống Mặc cũng là người có thân phận đặc biệt.
Nghe nói Tống Nghi Xuân đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc, mời một lúc mấy vị đại nho đến dạy hắn học vấn, ngoài Chư tử bách gia, cầm kì thi họa còn phải học thiên văn lịch pháp (cách
làm/tính lịch), tính toán, bắn cung cưỡi ngựa. Thời gian của hắn hầu như là không đủ dùng, hiếm khi xuất môn, người biết hắn đều rất ít. Những
người chưa từng gặp Tống Mặc đều thích lén gọi hắn là “con mọt sách của
phủ Anh Quốc công”, những người đã gặp Tống Mặc thì đều giữ im lặng.
Trên thực tế, lúc đó Tống Mặc đã được
Tương Mai Tôn đẩy ra chiến trường rèn luyện lòng dũng cảm, hắn coi Cố
Ngọc như đại nhân nhìn đứa trẻ, căn bản không ngang hàng, đương nhiên là cũng chẳng coi sự khiêu khích của Cố Ngọc ra gì.
Cố Ngọc ẩu đả Tống Mặc ngay trong yến tiệc của hoàng gia.
Tống Mặc không chút khách khí đánh Cố Ngọc thành đầu heo trong tiếng xin tha của Vạn Hoàng hậu.
Khi đó Liêu Vương còn chưa được phân đất, chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở bên giúp đỡ Tống Mặc.
Thái tử toát mồ hôi, kéo Tống Mặc lại kéo Cố Ngọc, kết quả hai bên đều chẳng nghe lời hắn, hắn hoảng hốt vội gọi
thị vệ, lúc này mới tách hai người ra được.
Vạn Hoàng hậu ôm Cố Ngọc khóc, Tương thị liền ôm Tống Mặc khóc.
Hoàng thượng đành phải giả như không biết, bảo mình uống say, phải đi nghỉ ngơi.
Ai ngờ Cố Ngọc từ đó tâm phục khẩu phục Tống Mặc, ngày ngày chạy đến phủ Anh Quốc công tìm hắn chơi.
Tống Mặc đâu có thời gian tiếp hắn, gạt hắn qua một bên không để ý tới.
Hắn cợt nhả chẳng cho là đúng, đi theo
Tống Mặc dai như đỉa đói, Tống Mặc đi đâu hắn theo đó, đánh không đánh
trả, mắng không mắng trả, bị Tống Mặc vứt xuống giếng suýt thì chết
đuối, được người cứu lên cũng chẳng nói với người lớn, tiếp tục đi theo
Tống Mặc.
Lúc này Tống Mặc mới để ý đến hắn.
Bảo hộ vệ của mình cũng chính là người được Đoạn Công Nghĩa gọi là “Kiếm giấu trong hộp” dạy hắn tập võ.
Cố Ngọc thực hiện trung bình tấn suốt 2 nén hương, tay chân mỏi nhừ cũng không kêu than một tiếng.
Tống Mặc thấy thế, bảo Nghiêm Triều Khanh cho hắn đi đọc sách.
Tương thị muốn nói lại thôi.
Tống Mặc cười lạnh: “Quách gia chơi trò
“chiều chuộng sinh hư rồi giết người” thì chơi nhưng dám tính kế đến phủ Anh Quốc công thì không thể tùy tiện được Con vốn đã chuẩn bị tính toán món nợ này với Quách gia rồi, nhưng nể mặt Cố Ngọc nên thôi, thù oán
này để tự Cố Ngọc tháo gỡ là được.”
Tương thị không nói gì nữa.
Chẳng qua chỉ 2,3 năm mà Cố Ngọc như biến thành con người khác, không chỉ đối xử khiêm tốn với người ngoài, nói
năng nho nhã mà còn hào sảng phóng khoáng, ai cũng có thể thân thiết.
Vạn Hoàng hậu khen ngợi Tống Mặc với Tương thị không biết bao nhiêu lần.
Có đôi khi Tống Mặc cũng để cho Cố Ngọc giúp mình làm việc, hai người vui chơi với nhau đôi lần.
Tương thị thấy khó lắm con mới có bạn
cùng tuổi mà chơi, Cố Ngọc lại biết quay đầu, cũng thường cổ vũ con ra
ngoài chơi với Cố Ngọc.
“Nó ngoài cưỡi ưng cưỡi ngựa thì còn có
chuyện gì?” Tống Mặc cười nói, “Không bằng để con giúp mẫu thân kiểm kê
chuyện điền trang? Tốt xấu gì cũng là việc trong nhà, học chút chuyện
cũng không thừa đi đâu cả.”
Mấy hôm nay Tương thị lo lắng vô cùng,
cuối cùng các ca ca vẫn lần lượt qua đời, miệng nàng không nói nhưng
lòng lại thầm tự trách, cảm thấy là mình hại các ca ca, nếu sớm nghe lời tiểu cô nương kia có lẽ chuyện đã chẳng đến nước này. Nghĩ ngợi nhiều,
tinh thần lại hoảng hốt.
Trưởng tử là do hai nhà Tống Tương cẩn thận bồi dưỡng nên người, nàng rất yên tâm với con.
“Nhà này sớm muộn cũng là của con, con đã có hứng thú thì đi học đi!” Tương thị cười bảo người ta đưa sổ sách cho Tống Mặc.
Tống Hàn dựa vào mẫu thân, cười nói: “Con sẽ ở cùng mẫu thân.”
Tương thị vui mừng xoa đầu con thứ.