Đầu óc Đậu Chiêu mê muội bắt đầu suy
nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng Tố Quyên kêu đau, lúc này nàng mới
phát hiện xe ngựa đã bị lật, mình đang ngồi trên đỉnh xe, Biệt Tố Tâm
ngồi bên cạnh nàng, đang lo lắng nhìn nàng, Biệt Tố Lan thì dựa vào cửa
xe mà nhìn ra ngoài, đằng sau là Tố Quyên vì quá đau đớn mà rụt người
lại.
- Tiểu thư, người không sao chứ?
Biệt Tố Tâm lại lo lắng hỏi nàng một câu.
- Ta không sao.
Đậu Chiêu nghe thấy giọng nói của mình có chút khàn khàn.
Biệt Tố Lan quay đầu, bất an nói:
- Tỷ tỷ, làm sao đây? Hai kẻ kia dùng tam tiệt côn vô cùng lợi hại, còn có một người cầm đao, các hộ vệ
không phải là đối thủ của bọn họ.
- Để ta xem xem.
Đậu Chiêu đi đến trước cửa xe.
Vây lấy bọn họ là 7,8 người, đều là các
đại hán cao lớn thô kệch, vẻ mặt bất thiện, ngoại hai người dùng côn và
một người dùng đao thì những người khác đều bị hộ vệ của Đậu gia chém
cho lăn lộn trên mặt đất, hộ vệ Đậu gia cũng có đến 6,7 người bị thương, chỉ còn lại đầu lĩnh và hai người thân thủ khá một chút, những người
còn lại đều đang đau khổ chống đổ, chỉ là chưa bị đánh ngã mà thôi. Mà
xa phu thì bị đá đến bên kênh nhỏ ở cách xe ngựa không xa, mặt vùi trong kênh chẳng nhúc nhích, hiển nhiên đã là lành ít dữ nhiều. Lưu Vạn vội
vã chạy tới báo tin thì răng va lập cập núp trong bụi cây ven đường,
không dám nhúc nhích.
Đầu óc Đậu Chiêu nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này là thời thái bình thịnh thế, ở
huyện Thực Định đừng nói là thổ phỉ mà đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra án mạng. Đám người này chặn xe ngựa Đậu gia, hiển nhiên là đã có chuẩn
bị trước rồi mới đến, chỉ là không biết bọn họ đánh cướp xe ngựa Đậu gia hay là xe ngựa của Đậu Chiêu nàng? Nếu là với Đậu gia thì cũng dễ hiểu, nàng chẳng qua là xui xẻo dính lây, sẽ có Nhị thái phu nhân và Đậu Thế
Bảng lo liệu. Nếu là nhằm vào nàng… vì sao bọn họ lại đến?
Nếu là vì tiền bạc. Cữu cữu sẽ không hại nàng, Đậu gia cũng không mong nàng bị hại/
Thế thì cũng chỉ có một khả năng.
Vơ vét tài sản.
Nhất thời mồ hôi Đậu Chiêu vã ra như tắm.
Những người này nếu chỉ muốn kiếm chút
tiền, có tam bá phụ thường xuyên lo liệu công việc của Đậu gia và tam
đường huynh thường hành tẩu bên ngoài, bọn họ muốn đánh cướp thì cũng
phải nhằm vào hai người đó mới đúng.
Sợ là sợ những người này bị người sai khiến.
Hiểu rõ trên danh nghĩa nàng có số tài sản lớn, lại có năng lực biết rõ hành tung của nàng thì chỉ có người của Đậu gia!
Nhị thái phu nhân chẳng qua chỉ là đường tổ mẫu của nàng, tam bá phụ chẳng qua chỉ là đường bá phụ.
Những người này có thể ảnh hưởng đến sự cứu giúp của Nhị thái phu nhân và tam bá phụ dành cho nàng không?
Lũ giặc cướp này đã bị thương quá nữa, bọn họ có thể nào giận dữ quá mà giết nàng cho hả giận không?
Bóng ma của cái chết, lần đầu tiên lại gần Đậu Chiêu đến thế.
Nàng hỏi chị em họ Biệt:
- Các ngươi có dám chắc chắn là có thể che chở ta đi ra ngoài không?
Biệt Tố Tâm và Biệt Tố Lan nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều có chút do dự.
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, nghiến răng rồi nói:
- Tố Tâm, không phải Trần Hiểu
Phong đã đi làm hộ vệ cho người ta rồi sao? Ngươi lập tức đi tìm hắn,
nói tình cảnh ở đây cho hắn. Ta treo giải 1 vạn lạng bạc, bảo hắn tìm
người tới cứu chúng ta, sau đó ngươi lại về xem Thôi di thái thái thế
nào rồi? Phái người báo cho Đậu Khải Tuấn, nói ta bị cướp. Tố Lan, ngươi lặng lẽ trốn xuống xe ngựa, nghĩ biện pháp nấp theo sau, xem bọn họ sẽ
đưa ta đi đâu. Dọc đường đi, chỉ cần bọn chúng không làm tổn hại đến
tính mạng ta thì ngươi không cần ra tay. Đến lúc đó các ngươi tụ họp ở
đây. Tố Quyên, ngay cả ta ngươi còn chẳng chạy nhanh bằng, cho ngươi đi
sẽ là hại ngươi, ngươi đi theo ta đi thôi!
Tố Quyên gắt gao ôm chặt tay Đậu Chiêu.
Biệt Tố Tâm và Biệt Tố Lan lại cùng hô “Tứ tiểu thư”, nhất tề nói:
- Sao chúng tôi có thể bỏ lại
tiểu thư mà đi được? Nếu lũ giặc này làm người bị thương thì sao đây?
Vẫn nên để chúng tôi che chở người chạy trốn đi? Cho dù mất mạng chúng
tôi cũng sẽ bảo vệ tiểu thư bình an.
- Vẫn nên làm theo kế hoạch của
ta thì an toàn hơn. Nhân lúc ba người kia còn đang bị đám hộ vệ quấn
lấy, các ngươi mau trốn đi.
Đậu Chiêu hạ quyết tâm.
Biệt Tố Lan còn có chút do dự.
Biệt Tố Tâm lại kéo muội muội, nói:
- Tiểu thư, tôi nghe lời người.
Nhưng nếu người gặp chuyện gì không hay thì tỷ muội chúng tôi cũng quyết không sống một mình.
Nói xong không đợi Đậu Chiêu mở miệng, xoay người đi ra ngoài.
Đậu Chiêu thở dài.
Chỉ mong người của Đậu gia không liên quan gì đến chuyện này.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến hai tiếng hét thê lương, màn xe bị xốc lên, một đại hán mặt sẹo máu chảy đầm đìa quát:
- Ai là Đậu gia tứ tiểu thư? Đi ra cho ta!
Nghĩ là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Đậu Chiêu cực kỳ sợ hãi, tay chân như
nhũn ra, lại bị máu tươi kia kích thích khiến cho buồn nôn, hận không
thể đào cái động lớn để trốn mình vào đó.
Gã mặt sẹo kia đã dừng mắt trên người Đậu Chiêu:
- Ngươi đi ra cho ta!
Nói xong vươn tay kéo Đậu Chiêu xuống xe ngựa rồi nói:
- Người khác đâu rồi?
Bên chân nàng, một hộ vệ của Đậu gia đang ôm bụng rên rỉ ở đó, máu tươi không ngừng trào ra qua kẽ ngón tay hắn.
Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên Đậu Chiêu thấy cảnh tượng này, nàng không nhịn được mà nôn ọe.
Mặt sẹo liền phân phó hai kẻ cầm tam tiệt côn kia:
- Nâng xe ngựa lại, đưa huynh đệ của chúng ta vào đó.
Hộ vệ đầu lĩnh của Đậu gia nằm trên đất, còn cố sức nói:
- Ngươi, các ngươi là ai? Còn không mau buông tứ tiểu thư ra! Còn có thể có đường sống…
Một kẻ lấy tam tiệt côn đập vào đầu hắn, mắt hắn trắng dã rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đậu Chiêu phát hiện, các hộ vệ của Đậu gia đều vẫn còn sống.
Có một kẻ nhìn thoáng qua xe, nói:
- Không còn thời gian, cứ kéo
dài sẽ bị quan phủ phát hiện mất. Chỉ cần Đậu gia tứ tiểu thư ở trong
tay chúng ta là được.
Nói xong, gáy Đậu Chiêu đau nhức, nàng mất đi tri giác.
※※※※※
Diễn xướng trước cửa Đậu gia đã tan, chỉ để lại những tiếng ồn bên tai.
Ô Thiện đi vào thư phòng của Đậu Đức
Xương và Đậu Chính Xương, thấy Đậu Đức Xương và Kỷ Vịnh đang chơi cờ
vây, Đậu Chính Xương ở bên xem chiến.
Kỷ Vịnh màu trắng, Đậu Đức Xương màu đen, hai người thế lực ngang ngau, ai cũng lợi hại, đúng là kỳ phùng địch thủ.
Ô Thiện vui vẻ.
Chỉ thấy Kỷ Vịnh kia cầm chiếc quạt trắng trên bàn phẩy phẩy, thản nhiên nói với Đậu Đức Xương:
- Lại cho ngươi hai quân!
Sắc mặt Đậu Đức Xương nhất thời trở nên bối rối.
Ô Thiện không khỏi thở dài, cười nói:
- Thập Nhị, ngày kia ta sẽ lên đường về kinh thành.
Ba người đều ngẩng đầu lên.
Ô Thiện khẽ ho một tiếng, nói:
- Cũng chẳng biết khi nào có thể trở về, ta muốn mời mọi người đến chùa Pháp Nguyên ngắm hoa.
Kỷ Vịnh ngạc nhiên:
- Chùa Pháp Nguyên có kỳ hoa gì?
- Chẳng qua chỉ là một gốc quế
cổ thụ thôi, không có gì đáng ngạc nhiên cả. Chẳng qua đến chùa Pháp
Nguyên thì muội muội của ta, tứ muội muội, Thục thư nhi và Nghi thư nhi
cũng có thể đi cùng cho vui.
Ô Thiện cười nói.
Kỷ Vịnh gật đầu:
- Vậy ta cũng đi nữa!
Ô Thiện bảo Đậu Đức Xương:
- Chúng ta đi nói với tứ muội muội đi! Xem hôm đó nàng có rảnh không?
Đậu Đức Xương sớm đã không muốn chơi tiếp, nghe vậy cười đứng dậy:
- Được, ta và ngươi cùng đi thôi.
Đậu Chính Xương cảm thấy mình không thể nào một mình đối mặt với Kỷ Vịnh mạnh mẽ này, cười nói:
- Ta cũng đi nữa.
Kỷ Vịnh nhìn Đậu Đức Xương rồi lại nhìn Đậu Chính Xương, trong đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, nói:
- Vậy ta cũng đi thôi! Vừa khéo còn đi bắt mạch cho Thôi di thái thái.
Ô Thiện và huynh đệ Đậu thị nhìn nhau, đành phải dẫn Kỷ Vịnh đến Tây phủ.
Bọn họ vừa mới xuống xe ngựa thì Ô Thiện
liền thấy nha hoàn Tố Tâm bên người Đậu Chiêu hoảng hốt ngồi xe ngựa
thuê ngoài nhảy xuống. Hắn vội hỏi:
- Tố Tâm, sao ngươi không hầu hạ bên tứ muội muội?
Biệt Tố Tâm quay đầu, cố gắng cười hành lễ với mấy người Ô Thiện rồi xoay người chạy vội vào trong:
- Tôi còn có việc phải đi gặp Thôi di thái thái…
- Đứng lại!
Kỷ Vịnh trầm mặt, quát lớn:
- Rốt cuộc tứ muội muội xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi dám nói dối nửa câu, ta lập tức sai bà mối đến đem bán ngươi đi!
Mặt Biệt Tố Tâm lúc trắng lúc hồng.
Ô Thiện trừng mắt nhìn Kỷ Vịnh, dịu giọng nói:
- Tố Tâm, ngươi đừng sợ, chúng ta không có ý gì khác, sợ tứ muội muội gặp phải phiền phức gì, chỉ muốn giúp các ngươi…
Biệt Tố Tâm dù kiên cường đến đâu thì
cũng chỉ là tiểu cô nương vừa mới cập kệ, Đậu Chiêu sống chết không rõ,
nàng sớm đã hoang mang lo sợ, lại nghe Ô Thiện nhẹ nhàng hỏi, nàng không nhịn được mà rơi lệ:
- Tứ tiểu thư… tứ tiểu thư bị bọn cướp bắt đi rồi!
- Ngươi nói cái gì?
Đám người Ô Thiện biến sắc.
Biệt Tố Tâm kể qua mọi chuyện cho đám người Ô Thiện.
- Mau, mau báo cho tam bá phụ, để người đi cứu muội muội!
Sắc mặt Đậu Chính Xương trắng bệch nhưng lại bị Ô Thiện và Đậu Đức Xương giữ chặt lại:
- Chuyện này không thể lộ ra ngoài được.
Ánh mắt Ô Thiện lạnh như có hàn băng vạn năm:
- Tìm người của chính mình đi cứu.
Biệt Tố Tâm nghe vậy lòng an tâm hơn một chút.
- Vậy dùng người của ta đi?
Kỷ Vịnh phe phẩy quạt, cười dài nhìn đám người Ô Thiện.
Ô Thiện và Đậu Chính Xương nhìn nhau rồi dứt khoát nói:
- Được!
Kỷ Vịnh gọi tùy tùng của mình đến, đi trước làm gương, nhảy lên lưng ngựa.
Ô Thiện và huynh đệ Đậu thị ngạc nhiên.
Kỷ Vịnh mở to mắt khó hiểu nhìn ba người:
- Chẳng lẽ các ngươi không định tự mình đi sao?
Khóe miệng Đậu Đức Xương giật giật, nói:
- Đi, sao lại không đi!
Dưới sự giúp đỡ của tùy tùng nhà Kỷ Vịnh, ngồi lên lưng ngựa.
Kỷ Vịnh phân phó tùy tùng:
- Ngồi cùng biểu thiếu gia một ngựa, bằng không biểu thiếu gia ngã ngựa ta hỏi tội ngươi đó.
Nói xong vung roi chạy thẳng về phía ngoại thành.
Đậu Đức Xương không khỏi lớn tiếng oán giận nói:
- Người này có gì là không biết không?
Đám tùy tùng của Kỷ Vịnh chớp mắt nhìn xuống, làm bộ như không nghe thấy.
※※※※※
Lúc Đậu Chiêu tỉnh lại, phát hiện mình
đang nằm trên chiếc giường la hán chẳng cũ chẳng mới, quần áo trên người đầy đủ, nàng không khỏi thở phào một hơi.
Tố Quyên ngủ bên cạnh nàng, trong phòng không còn ai khác.
Nàng ngồi dậy.
Đầu còn có chút choáng váng nhưng không có trở ngại gì khác.
Nàng chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Chỉ thấy từng trận gió thổi khiến lá cây xào xạc.
Đậu Chiêu nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận mở cửa sổ he hé, để lộ ra một khe hở.
Bên ngoài là một mảnh sân nho nhỏ lót đá, có một hàng cây dương, bên cột gỗ có những chung rượu nhỏ. Phía đông
sân đặt một cối xay đá, một con gà mái dẫn theo mấy con gà con đang đi
xung quanh cối xay đá, bốn phía yên ắng không thấy bóng người. Hiển
nhiên đây là điển hình cho tiểu viện ở nhà nông.
Đậu Chiêu nghĩ xem có nên ra đằng cửa nhìn xem sao hay không thì chợt nghe bên cách vách truyền đến tiếng của bọn cướp:
- Con bà nó, không ngờ đám hộ vệ Đậu gia lại lợi hại như vậy, lúc trước chỉ định đánh bọn họ bất tỉnh,
giờ lại đánh bị thương người, huynh đệ của chúng ta cũng đều bị đánh,
cũng không biết hắn có tính cho chúng ta không?
Một giọng nói âm trầm khác vang lên:
- Nếu hắn tính, chúng ta cầm bạc rồi sẽ tránh đi, nếu hắn không nhận, hừ hừ, chúng ta nói chuyện này cho Đậu gia. Ngươi cứ chờ nhận bạc đi là được rồi.