Tống Mặc, tự Nghiên Đường, là trưởng tử
của Anh Quốc công Tống Nghi Xuân, mẫu thân là Tương thị, em gái ruột của Định Quốc công Tương Mai Tôn. Xuất thân cực kì hiển hách, năm tuổi đã
được phong làm thế tử. Năm 14 tuổi, trong thời gian chịu tang mẹ mà lại
để thông phòng có thai nên bị Ngự Sử đàn hặc. Anh Quốc công đuổi hắn ra
khỏi nhà, sau đó không rõ tung tích.
Thái Bình, năm thứ mười ba, hoàng đế Mục
Tông sinh bệnh, Ngũ hoàng tử Liêu vương trấn tại Liêu Đông được mẹ là
Vạn hoàng hậu nói tốt nên được hồi kinh thăm bệnh, sau đó phát động cung biến, bắt chết thái tử do Cố hoàng hậu Thẩm thị sinh hạ rồi giam lỏng
Hoàng thượng, tự mình gánh vác đại nghiệp.
Tống Mặc sớm đã trở thành người chỉ còn
xuất hiện trong mỗi lần trà dư tửu hậu giờ đã trở thành tâm phúc của
Hoàng thượng, xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn đơn thương độc mã rút kiếm xông vào
phủ Anh Quốc công, trước mặt phụ thân chặt đứt tứ chi của em trai là
Tống Hàn, để phụ thân trơ mắt nhìn Tống Hàn chết trong vũng máu rồi mới
chém đầu phụ thân. Thủ đoạn tàn nhẫn, hành vi bạo ngược khiến cả kinh
thành xôn xao. Vì thế bao năm qua, tên hắn đã trở thành cái tên để dọa
trẻ con trong kinh thành.
Ngự sử đều dâng sớ đề nghị Hoàng thượng bắt lấy hung phạm, giữ nghiêm luật pháp.
Hoàng thượng trừng phạt Tống Mặc qua loa rồi nhốt hắn vào Tây uyển đại nội.
Sau sáu tháng, Tống Mặc vào Cẩm y vệ, trở thành một lính nhỏ canh giác Bắc trấn phủ, chức quan thất phẩm.
Một năm sau, Tống Mặc đã trở thành chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là quan tam phẩm.
Kinh thành có người lén đồn đại, nói Tống Mặc đã có công lớn bắn chết thái tử trong vụ cung biến năm nào nên
Hoàng thượng mới ưu ái như vậy.
Như để xác minh những lời này, trong 12
năm Hoàng thượng tại vị, bất kể hắn tham ô, vu hãm trung lương, thao
túng quan ngự sử, mua quan bán tước, ức hiếp kẻ yếu, hoành hành ngang
ngược, thậm chí là tham dâm háo sắc mà Tống Mặc vẫn cao cao tại thượng,
thậm chí những ngôn quan từng kết tội hắn đều bị Hoàng thượng tránh
mắng, cách chức, phạt trượng.
Thấy người như vậy, chuyện như vậy, Đậu
Chiêu không khỏi nản chí nhưng nếu để Ngụy Đình Du cứ như vậy thì chẳng
nghi ngờ gì chính là châu chấu đá xe, hại cả nhà, thậm chí có thể liên
lụy đến cả dòng tộc.
Nàng lẩm bẩm:
- Chu gia đổ còn có Tào gia, sao đến lượt chàng và Uông tứ gia ra mặt? Đừng tự chuốc họa! Theo ta thấy,
vẫn nên thận trọng một chút thì hơn.
Không đợi nàng nói xong Ngụy Đình Du đã hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Ta sao tính toán được nhiều
như nàng. Ta chỉ biết rằng, quân tử có chuyện nên làm có chuyện không
nên làm. Chuyện này ta nhất định phải can thiệp!
Cũng như nàng ý chí sắt đá, vì an nguy của bản thân mà thờ ơ với mẹ con Chu gia vậy.
Thái độ của Ngụy Đình Du khiến Đậu Chiêu tổn thương.
Nàng cười lạnh nói:
- Tống Mặc còn chưa thành thân,
cũng chưa có con nối dõi. Trong nhà hắn mỹ nữ như mây, có thể sánh với
hậu cung của hoàng thương, đều là những quan lại muốn nịnh bợ, cầu cạnh
dâng cho hắn. Ta nghe nói từng có nữ tử thắt cổ tự tử trong nhà hắn rồi
bị đưa ra từ cửa sau, có nữ tử muốn cạo đầu đi tu cũng được hắn đưa đến
am ni cô, cũng có nữ tử được quan lại khác để mắt hắn cũng tặng cho
người ta, còn có nữ tử không chịu nổi sự hoang dâm của hắn mà bỏ trốn
nhưng chưa từng nghe nói có nữ tử nào hắn cố công bắt về. Chàng có nên
hỏi thăm cho kĩ rồi hãy nói?
Ngụy Đình Du như bị sét đánh, ánh mắt dại ra, ngồi sững người nơi đó, hồi lâu sau cũng không nhúc nhích.
Đậu Chiêu cũng không để ý đến hắn, một mình chật vật nằm xuống.
Nến lách tách vài tiếng, nàng nghe thấy Ngụy Đình Du nhỏ giọng nói sau lưng mình:
- Ta… nhưng chẳng phải ta đã
nhận lời với Đại Hà rồi? Cũng không thể đổi ý được? Hơn nữa Đại Hà còn
nhờ cả bọn Vĩnh Ân bá chứ không chỉ riêng ta. Mọi người đã thống nhất
ngày mai cùng nhau tiến cung diện thánh, đến trước mặt hoàng thượng tố
cáo Tống Mặc. Nếu ta không đi…
Đậu Chiêu không chút để ý nói:
- Không phải thiếp bị bệnh sao?
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ngụy Đình Du vui mừng nói: Ta phải ở nhà chăm sóc nàng!
Đậu Chiêu bật cười, đang muốn nhắc nhở
Ngụy Đình Du thêm mấy câu, tránh để hắn lại bị mấy người Vĩnh Ân bá
khuyên can rồi lại thay đổi chủ ý thì Thúy Lãnh vội vàng đi vào
- Hầu gia, phu nhân. Đình An hầu tới!
- A!
Bất giác, Ngụy Đình Du nhìn qua thần sắc Đậu Chiêu.
Đình An Hầu Uông Thanh Hoài là bào huynh của Uông Thanh Hải. (Bào huynh, bào đệ: anh, em ruột).
- Tránh không gặp cũng không hay cho lắm. Đậu Chiêu trầm ngâm nói: Đêm hôm khuya khoắt đến tìm chàng
chắc chắn là có chuyện quan trọng. Chàng chỉ cần lấy cớ chăm sóc thiếp
là được. Đừng đồng ý điều gì cả!
- Được!
Ngụy Đình Du đã có chủ ý, lấy lại tinh thần, đi ra ngoại viện.
Đậu Chiêu vội dặn dò Thúy Lãnh:
- Ngươi mau đi xem xem, Đình An hầu tìm Hầu gia có chuyện gì?
Thúy Lãnh vâng lời lui ra.
Tiếng trống canh bốn vang lên, Ngụy Đình Du vui mừng đi vào phòng. Hắn nhướng mày nói:
- Phu nhân! Nàng đoán xem Đình An hầu tìm ta làm gì?
Đậu Chiêu đã nhận được tin từ sớm nhưng vẫn phối hợp cười hỏi:
- Làm gì?
Đình An Hầu không cho Đại Hà quản chuyện
Chu gia, đã cấm Đại Hà ra ngoài, lại sợ mấy người chúng ta ngày mai theo kế hoạch tiến cung nên mang cả quà đến cảm tạ! Hắn đến nhà chúng ta đầu tiên. Định An hầu cũng nói y như phu nhân vậy!
Đậu Chiêu cười nói:
- Vậy là tốt rồi. Hầu gia cũng có thể an tâm.
- Khó trách người ta nói, nhà có hiền thê như có bảo bối.
Ngụy Đình Du khen Đậu Chiêu:
- May mà có phu nhân, bằng không ta thành trò cười mất.
Sau đó hắn ầm ĩ đòi ngủ trên giường cùng Đậu Chiêu, còn phô trương thanh thế kêu gào:
- Ta muốn ngủ trên giường, ta không muốn ngủ ở giường đơn.
Cái này cũng coi như là nhận lỗi.
Đậu Chiêu cười nhích ra cho hắn nằm.
Chỉ chốc lát, Ngụy Đình Du đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Mấy ngày nay Đậu Chiêu ngủ không ngon, bị tiếng động này càng không ngủ được, nghĩ nghĩ rồi đẩy Ngụy Đình Du.
- Sao vậy?
Ngụy Đình Du mơ màng hơi mở mắt rồi lại nhắm lại.
- Hầu gia, thiếu có lời muốn nói với Hầu gia.
- A!
Ngụy Đình Du đáp lời, lúc lâu sau mới lười nhác ngồi dậy, dựa vào đầu giường, ngáp một cái rồi nói:
- Nàng muốn nói gì?
Đậu Chiêu sai Thúy Lãnh đem áo khoác lông cho Ngụy Đình Du rồi mới chậm rãi nói:
- Thiếp nghĩ nên quyết định hôn sự cho Uy Nhi đi thôi!
Ngụy Đình Du sửng sốt.
Uy Nhi là con trai trưởng của bọn họ, năm nay mười bốn tuổi. Không chỉ bề ngoài tuấn tú khôi ngô mà còn trí tuệ
hơn người, làm việc cẩn trọng, rất được tỷ tỷ hắn là Ngụy Đình Trân yêu
thích. Từ hai năm trước đã bắt đầu ám chỉ bóng gió với hắn, muốn trưởng
nữ Thái Bình của mình gả cho Uy Nhi.
Một là thế tử của phủ Tế Ninh hầu, một là chất nữ của phủ Cảnh Quốc công, môn đăng hộ đối, lại là bà con, hắn cảm thấy không có cửa hôn nhân nào có thể tốt hơn. Chỉ là mỗi lần đề cập
đến, bất kể là tỷ tỷ, mẫu thân hay là hắn cũng đều bị Đậu Chiêu cười
cười cho qua, chuyện này cứ ái muội gác lại đó.
Giờ Đậu Chiêu nhắc đến hôn sự của con trai trưởng, cơn buồn ngủ của Ngụy Đình Du hoàn toàn tiêu tan, cười cười nói:
- Tỷ tỷ đến trước mặt nàng hỏi
thì nàng xa cách, giờ chúng ta chủ động, cẩn thận tỷ tỷ lại làm bộ làm
tịch khiến nàng đụng phải đinh đó!
Đậu Chiêu cười cười, chờ Ngụy Đình Du ngừng cười thì mới nói:
- Thiếp muốn Uy Nhi lấy cháu gái trưởng của Tuyên Ninh hầu Quách Hải Thanh.
Nụ cười của Ngụy Đình Du cứng lại, miệng giật giật, không biết nói cái gì cho phải.
Tâm tư của chồng và mẹ chồng, sao Đậu Chiêu có thể không rõ?
Khả nàng cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Cha chồng nàng là đột nhiên bạo bệnh qua
đời, lúc đó Ngụy Đình Du còn chưa đến 20, không có kinh nghiệm trong
những việc vặt, tính cách mẹ chồng lại quá hiền lành, chuyện bên ngoài
cũng không giúp được, hoàn toàn là nhờ Ngụy Đình Trân chỉ điểm thì mới
vượt qua được sự rối loạn ban đầu. Cũng vì thế, bất kể là Ngụy Đình Du
hay mẹ chồng nàng, có chuyện gì cũng đều muốn hỏi ý kiến Ngụy Đình Trân, nhờ nàng quyết đinh. Dần dần, uy danh của Ngụy Đình Trân ở Ngụy gia lớn dần, chuyện to chuyện nhỏ chỉ cần nàng mở miệng thì Ngụy Đình Du và mẹ
chồng đều không phản đối. Thế cho nê, ở Ngụy gia, lời nói của Ngụy Đình
Trân có tác dụng hơn Ngụy Đình Du và mẹ chồng nàng nhiều.
Mẹ đẻ Đậu Chiêu sớm qua đời, khi còn là
một cô nương đã luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, điều nàng khát khao nhất
chính là có một mái ấm của riêng mình, há có thể để Ngụy Đình Trân lúc
nào cũng ở bên cạnh khoa chân múa tay?
Lúc mới gả vào, nàng không hiểu chuyện vì vậy chịu không ít khổ, âm thầm rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Mãi
đến khi nàng sinh hạ hai trai một gái, đảm đương việc bếp núc rồi lại
tiếp nhận việc trong phủ, Ngụy gia ngày một giàu có thì Ngụy Đình Trân
mới biết thu liễm lại đôi chút.
Nếu làm thông gia với Ngụy Đình Trân,
nàng vừa là nhạc mẫu vừa là bác gái của con mình, dựa vào cách hành xử
mạnh mẽ của nàng, chẳng lẽ để con mình bị nàng đè ép cả đời? Vạn nhất
giữa vợ chồng có gì không thuận thì chẳng phải đến người đứng ra nói
tiếng công bằng cũng không có?
Nàng quyết không đồng ý hôn sự này.
Nhưng nàng cũng biết, không có lý do chính đáng thì mẹ chồng và Ngụy Đình Du sẽ không đồng ý để nàng chọn con dâu khác.
Nàng luôn luôn cân nhắc chuyện này.
Vừa vặn tết Trùng Dương đến phủ Cảnh Quốc công thưởng cúc, đại cô nãi nãi phủ Cảnh Quốc công trêu nàng: “…Đại tẩu ta thương em trai, chống đối ca ca ta, muốn gả Thái Bình đến nhà các
ngươi. Nếu theo ý cha ta thì muốn Thái Bình gả đến phủ Tĩnh Giang Hầu
cơ!”
Lúc này nàng mới biết Cảnh Quốc công đã có tính toán này.
Lúc đó Đậu Chiêu đã động lòng, nghĩ ra được lý do thuyết phục Ngụy Đình Du và mẹ chồng, chỉ là vẫn chưa có cơ hội nói chuyện.
Giờ đêm dài, vắng người, chính là lúc để nói chuyện.
Cho nên thấy trượng phu trợn mắt há hốc
mồm, nàng mỉm cười, nói lại lời của đại cô nãi nãi phủ Cảnh Quốc Công
cho Ngụy Đình Du nghe, lại nói thêm:
- Đại cô nãi nãi bên đó sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này với thiếp. Chỉ sợ hôn sự của Thái Bình,
cô nãi nãi và cô gia bất đồng. Mấy năm nay cô nãi nãi giúp chúng ta
không ít, nàng tuy là phu nhân thế tử của Cảnh Quốc công nhưng chủ nhà
giờ vẫn là Cảnh Quốc công. Nếu vì hôn sự của Uy Nhi và Thái Bình khiến
cô nãi nãi bị Cảnh Quốc công ghét bỏ thì chúng ta thật khó xử!
Trăm sự chữ hiếu phải đặt lên đầu.
Nếu con dâu bị cha chồng ghét bỏ thì sao dễ sống? Có khi còn bị hưu nữa.
Sắc mặt Ngụy Đình Du đại biến, trách cứ nàng:
- Nếu nàng chịu đồng ý sớm thì sẽ không thành ra thế này! Giờ phải làm sao cho tốt đây?
Nàng bày kế cho Ngụy Đình Du:
- Hay là Hầu gia thương lượng với mẫu thân đi? Xem chuyện này nên làm thế nào cho tốt?
Mắt Ngụy Đình Du sáng lên:
- Đúng vậy! Sao ta không nghĩ ra sớm!
Hắn cũng bất chấp trời còn chưa sáng, cao giọng kêu Thúy Lãnh hầu hạ hắn mặc quần áo:
- Ta phải đi tìm mẫu thân.
Bà lớn tuổi, khó ngủ, giờ này hẳn đã dậy rồi.
Đậu Chiêu cũng không ngăn cản hắn, kêu một tiểu nha hoàn xách đèn lồng cho Ngụy Đình Du, đưa hắn đến chỗ mẹ chồng.
Nếu nàng tính ra không sai, bà bà được tin hẳn sẽ lập tức cùng Ngụy Đình Du đến tìm nàng để nghĩ cách.
Nàng chợp mắt một chút rồi lại bị Thúy Lãnh đánh thức.
Mẹ chồng vào Ngụy Đình Du đều đã đến
Không đợi nàng mở miệng, mẹ chồng nàng đã vội vàng nói:
- Lời con nói là thật?
Lại hoang mang nói:
- Sao Đình Trân chưa từng nhắc tới trước mặt ta?