Bị tin tức này làm cho chấn động còn có cả Nhị thái phu nhân.
Bà cũng chẳng quản mình đã lớn tuổi, lập
tức định đi đến ngõ Tĩnh An Tự để hỏi cho đến cùng nhưng lại bị ngũ phu
nhân mỏi mệt ngăn cản lại: “Chuyện này vẫn nên đợi lão gia quay về rồi
tính đi? Quan trọng hơn là giờ phải ăn nói sao với Kỷ gia đây?”
Anh Quốc công cũng không phải là Tế Ninh
hầu, nếu đã đặt sính lễ, cho dù là bọn họ đổi ý cũng phải xem Anh Quốc
công phủ có đồng ý không. Mà Phương Châu giờ đã làm Bố chính sử Chiết
Giang, món nợ ân tình này nên trả thế nào đây? Lấy cái gì mà trả? Ngũ
phu nhân nghĩ thôi mà đã thấy lòng rối loạn, không khỏi nói: “Thất thúc
làm sao vậy? Cho dù không đáp ứng hôn sự với Kỷ gia thì cũng có thể từ
từ thương lượng với lão gia mới đúng, sao cứ tùy tiện đáp ứng như vậy?
Phủ Anh Quốc công là hạng người nào chứ? Đó là con nuôi của Thái Tổ, là
thế gia được ân sủng, lừng lẫy mấy triều! Thế tử nhà bọn họ có tiểu thư
nào mà không lấy được? Lại đi kết thân với Đậu gia, nhất là với Thọ Cô
vừa gặp phải chuyện tỷ muội gả thay. Chỉ sợ thế tử này có điểm bất ổn…
Đây chẳng phải là hại Thọ Cô sao!” Lại nói, “Trong nhà thất thúc mà có
một người đàn bà hiểu chuyện giúp đỡ lo liệu việc bếp núc thì cũng chẳng đến mức loạn như thế này!”
Nhị thái phu nhân không nhịn được gật gật đầu, dặn dò Liễu ma ma: “Đi hỏi thăm xem thế tử phủ Anh Quốc công kia
là người như thế nào?”
Liễu ma ma đáp lời mà đi.
Nhị thái phu nhân thương lượng với ngũ phu nhân: “Bên Kỷ gia có nên để cho lục phu nhân qua nói chuyện không?”
Đây cũng không phải là hôn sự tầm thường, dựa vào mấy người đàn bà ngồi đó hòa giải. Đây chính là chuyện hai nhà
thương định, trong đó còn tầng tầng lớp lớp quan hệ, lục đệ muội chỉ là
nữ lưu, sao có thể đẩy lục đệ muội ra? Cho dù có lòng này thì chưa chắc
lục đệ muội đã làm được!
Ngũ phu nhân không muốn để mẹ chồng lo
lắng, cười nói: “Dù muốn nhờ lục đệ muội ra mặt thì cũng phải nói qua
với lão gia mới được!”
Con dâu kính trọng con, có bà mẹ chồng nào lại khó chịu.
Nhị thái phu nhân gật đầu, cùng ngũ phu nhân đợi Đậu Thế Xu trở về.
Đậu Thế Xu ngồi cả buổi cũng không thể lấy lại tinh thần.
“Thất đệ… thực sự kết thân với phủ Anh Quốc công?” Hắn không thể tin được, lại hỏi lại lần nữa.
Ngũ phu nhân gật đầu: “Tuy rằng thiếp
không đi vào nhưng sính lễ của Tống gia đặt hàng dài ở chính viện, cửa
chính mở rộng để mặc hàng xóm xem, một trăm hai mươi tư hòm sính lễ,
thiếp tuyệt đối không nhìn nhầm được.
Đậu Thế Xu đứng ngồi không yên, nói: “Để ta qua ngõ Tĩnh An Tự.”
Lúc trước ngũ phu nhân không vào là muốn
hành sự theo ý trượng phu. Trước khi trượng phu quyết định chủ ý, bà sẽ
không nói, không làm gì hết.
Hai người cùng đến ngõ Tĩnh An Tự.
Vì đã là hoàng hôn, Đậu gia đóng cửa lớn
nhưng một trăm hai mươi tư sính lễ lại thêm là phủ Anh Quốc công vẫn
khiến khắp xung quanh hưng phấn bàn bạc, thế cho nên khắp ngõ Tĩnh An Tự đắm chìm trong hương vị náo nhiệt vui mừng.
Ngũ phu nhân nhíu mày lại.
Đậu Thế Xu lại bình thản đi vào.
Những hòm gỗ phủ long phượng đỏ thẫm đặt
trang trọng giữa chính viện, nghe được có tiếng truyền lời, Đậu Thế Anh
bước ra chào đón, trong ánh mắt có mấy phần dứt khoát và kiên quyết.
Đậu Thế Xu không khỏi thầm thở dài, biết
chuyện này không còn đường cứu vãn nữa. Trong lòng không khỏi thoáng
chút mất mát, nói: “Chuyện Tống gia đệ đã hỏi thăm rõ ràng chưa?”
Lúc Đậu Thế Anh nhận sính lễ của Tống gia cũng đã chuẩn bị để nghe Đậu Thế Xu quở trách một hồi, lúc này Đậu Thế
Xu lại tâm bình khí hòa quan tâm đến tương lai của Thọ Cô, ngược lại
khiến cho hắn thoáng sửng sốt, lòng có chút áy náy, không khỏi thấp
giọng nói: “Đã hỏi thăm rồi… người đệ cũng đã gặp rồi… rất xứng với Thọ
Cô…”
Đậu Thế Xu cũng không hỏi gì, hỏi quá trình hai nhà kết thân.
Khi ông biết Đậu Thế Anh đã viết hôn thư, cũng đã định đến ngày hai tư tháng tám thành hôn thì không khỏi liếc
mắt nhìn ngũ phu nhân một cái.
Nhất thời mặt ngũ phu nhân đỏ bừng.
Đậu Thế Anh khẽ giải thích: “Hôn sự hơi
vội nhưng nhân lúc cữu phu nhân còn ở kinh thành. Sớm làm cho xong
chuyện của Thọ Cô cũng tốt…”
Đậu Thế Xu vuốt cằm, cười dặn dò thê tử:
“Nếu Thọ Cô sắp thành thân, nàng qua đó xem con bé thế nào đi!” Lại nói
với Đậu Thế Anh: “Có gì cần ngũ tẩu giúp, đệ chỉ cần nói là được.”
Ta còn dám nhờ các người giúp sao!
Đậu Thế Anh lầu bầu trong lòng nhưng miệng lại vâng dạ đáp ứng.
Ngũ phu nhân đến chỗ Đậu Chiêu.
Đậu Thế Xu lại nhắc đến Triệu Tư: “…Hắn
được quan bố chính Thiểm Tây tiến cử, mấy ngày nữa sẽ thăng làm quan bố
chính tham nghị Hồ Quảng. Cái này với hắn là một cơ hội tốt. Quan bố
chính Hồ Quảng kia bị ghẻ, đêm không ngủ ngủ, đến mùa hè năm nay đã là
tanh tưởi vô cùng, tinh thần cũng càng ngày càng kém.”
Hắn dù làm Hình Bộ thượng thư nhưng ở Lại bộ mười mấy năm, lại là đại học sĩ nội các, việc này sao có thể giấu được hắn.
Đậu Thế Anh biết đây là Đậu Thế Xu đang tỏ ý tốt với hắn, xem như là bù lại sự thương tổn cho chị em Đậu thị lúc trước.
Tuy rằng hắn thấy giận dữ nhưng tiền đồ của cữu huynh hắn lại không thể ích kỷ được.
Đậu Thế Anh chắp tay với Đậu Thế Xu nói: “Chuyện của cữu huynh còn phải nhờ ngũ ca chiếu cố nhiều hơn.”
“Triệu gia và chúng ta giao tình mấy đời, ta và Duệ Phủ cũng là bằng hữu, lời này của thất đệ quá khách khí rồi.”
Sau đó hai người lại bàn bạc chuyện triều chính một lúc rồi vợ chồng Đậu Thế Xu mới dẹp đường về phủ.
Trên xe, ngũ phu nhân nói với Đậu Thế Xu: “Lục đệ muội được tin cũng qua, lúc thiếp đến, muội ấy đang ngồi trong
phòng Thọ Cô khóc đó? Nghe khẩu khí ấy thì có vẻ tính tình thế tử phủ
Anh Quốc công không được tốt…”
Không đợi bà nói xong, Đậu Thế Xu đã
khoát tay nói: “Giờ nói chuyện này có được gì? Đến lúc đó nàng chỉ cần
vui vẻ đi ăn cưới là được.” Sau đó nói, “Đợi lát nữa nàng về trước đi,
ta còn muốn đến ngõ Ngọc Kiều.”
Ngũ phu nhân chần chừ nói: “Đã muộn thế này rồi…”
“Chuyện thế này, xử trí càng sớm càng
tốt.” Đậu Thế Xu bình tĩnh nói. “Cứ kéo dài mãi sẽ càng khiến Kỷ gia cho rằng chúng ta đang qua loa có lệ bọn họ – chúng ta phải đem thành ý ra
đối xử với bọn họ mới được.”
Ngũ phu nhân vẫn còn có chút lo lắng, nói: “Chuyện Phương đại nhân…”
Đậu Thế Xu khoát tay nói: “Ta tự có lo liệu!”
Ngũ phu nhân cũng chẳng hỏi gì thêm,
xuống xe ngựa trước cửa rồi tiễn xe ngựa lao ra khỏi ngõ Hòe Thụ rồi mới xoay người đi vào phủ.
※※※※※
Kỷ lão thái gia nhắm mắt nằm trên ghế túy ông, đang cân nhắc chuyện Đậu Thế Anh không nói gì mà đã thất ước.
Mình mời Đậu Thế Anh chẳng qua là muốn
cùng Đậu Thế Anh kết giao nhưng hắn lại thẳng thừng cự tuyệt lời mời của mình, chỉ có một khả năng, chính là Đậu gia đã chuyển ý của Kỷ gia cho
hắn nhưng hắn lại rất không hài lòng với hôn sự này!
Kiến Minh tuấn tú nho nhã lại có công
danh, thiếu niên đắc chí, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào cũng là một
hiền tế, Đậu Vạn Nguyên còn có gì mà không hài lòng?
Không bằng ngày mai lại cho hắn một tấm thiếp mời, nếu hắn còn không đến, chính mình sẽ tự đến ngõ Tĩnh An Tự bái phỏng hắn.
Người sợ đối diện.
Chẳng lẽ hắn có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt hôn sự này trước mặt mình sao?
Nghĩ đến đây, ông cao giọng hỏi gia đinh theo hầu: “Thập lục thiếu gia đã về chưa?”
Trong nhà, Kỷ Vịnh đứng thứ mười sáu.
Kỹ lão thái gia cảm thấy hình như đã mấy hôm rồi mình không gặp Kỷ Vịnh.
Gia đinh vội nói: “Tiểu nhân đi mời thập lục thiếu gia đến.”
Kỷ lão thái gia “Ừ” một tiếng, lại có gia đinh khác tiến vào bẩm: “Lão thái gia, Đậu các lão ở ngõ Hòe Thụ đến.”
Kỷ lão thái gia rất bất ngờ, vội vàng bảo gia đinh mời Đậu Thế Xu vào đại sảnh ngồi, ông đi thay đồ rồi vội ra đại sảnh.
Đậu Thế Xu đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý
định, cũng xấu hổ mà rằng: “Nói đến nói đi, chuyện này đều là do tôi
sai, tôi thật sự không ngờ sau khi ngũ chất nữ xuất gia, thất đệ sợ tứ
chất nữ không gả ra được, không báo cho chúng tôi một lời đã vội vội
vàng vàng kết thân với Anh Quốc công phủ…”
Ngay cả Kỷ lão thái gia như vậy mà cũng không nhịn được sự kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
Hôn nhân đại sự của con cái đâu phải là mua rau xanh cải củ, nói mua là mua được.
Anh Quốc công phủ này từ đâu nhảy ra?
Anh Quốc công phủ lại không như Tế Ninh
hầu phủ. Đó là nhà trâm anh thực sự, được hoàng ân, hưng thịnh không
suy, hiển hách đời đời.
Đời nói một Đậu Vạn Nguyên nho nhỏ mà đến cả ông cũng chẳng thể nào sai khiến phủ Anh Quốc công diễn trò với mình được.
Kỷ lão thái gia không khỏi trầm giọng nói: “Ngươi đã thăm dò cẩn thận chưa, thực sự là phủ Anh Quốc công?”
Đậu Thế Xu không ngờ Kỷ lão thái gia lại
hỏi như vậy nhưng ông nghĩ đến trong số sính lễ kia có một chiếc chậu
rửa mặt được khắc từ hòn đá từ núi Thọ Sơn cũng phải đến mấy năm mà
thành. Lại cả gấm góc lụa là, tranh thêu đất Thục, phủ Anh Quốc công đó
há có thể là giả mạo sao?
Đậu Thế Xu uyển chuyển nói: “Chiều nay
Tống gia đem một trăm hai mươi tư hòm sính lễ đến ngõ Tĩnh An Tự thì tôi mới biết. Lúc đuổi qua thì cũng đã muộn. Hai nhà không chỉ viết hôn thư mà đã định cả hôn lễ vào ngày hai tư tháng tám rồi.”
Kỷ lão thái gia không khỏi cười thẫn thờ.
Mình đúng là càng già càng vô dụng, lại nói ra những lời thế này.
Ông nhìn Đậu Thế Xu thần sắc chân thành kia, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
“Bá phụ Kiến Minh ở Công bộ nhiều năm như vậy, vẫn muốn sửa đường thủy Nghi Hưng, nhưng nếu là bỏ tiền riêng
không khỏi bị người đời nói là lừa đời lấy tiếng, vẫn nên do quan phủ
chủ trì, Kỷ gia chúng ta theo đuôi thì hơn…”
Làm quan là để tạo phúc một phương.
Nhưng nếu có thể tạo phúc cho quê hương, lại có thể lưu danh muôn đời, con cháu được lợi thì sao?
Nghi Hưng chẳng qua là một thị trấn nho
nhỏ, sao có thể khiến Hoàng thượng để ý? Huống chi hai năm nay triều
đình đang khai thông Vận Hà và Hoàng Hà cố đạo.
Đậu Thế Xu thầm cười khổ.
Đây là Kỷ gia đòi mình bồi thường.
Thiếu tiền trả nợ, đây là chuyện bình thường. Hắn có thể không đáp ứng sao?
“Đây là chuyện tốt.”Đậu Thế Xu cười nói. “Kỷ đại nhân có gì cần tôi giúp, chỉ cần nói là được!”
Kỷ lão thái gia hài lòng tiễn Đậu Thế Anh.
Kỷ Vịnh đã trở lại.
Hắn tươi cười vui vẻ, Kỷ lão thái gia thấy thế, lòng như bị chặn lại, không biết nên nói gì cho phải, nhất thời nghẹn lời.
Nhưng Kỷ Vịnh lại cười hỏi: “Người tìm con có chuyện gì?” Bộ dáng như thể nếu không nói thì sẽ không đi.
Kỷ lão thái gia nghĩ nghĩ rồi hỏi ngược lại: “Con đi đâu thế? Mấy hôm nay việc ra việc vào, chả nhìn thấy bóng con đâu.”
Kỷ Vịnh cười nói: “Không có việc gì, chỉ
là cùng bằng hữu ra ngoài uống mấy chén.” Sau đó ngáp một cái rồi nói.
“Có chuyện gì để mai rồi nói được không ạ? Con mệt quá rồi.”
Nói xong cũng mặc kệ Kỷ lão thái gia nói gì, lập tức ra khỏi phòng khiến Kỷ lão thái gia giận đến độ chỉ có thể thổi râu.
Kỷ Vịnh lại len lén vui vẻ.
Cùng Hà Dục đánh cho Ngụy Đình Du một trận, hắn cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.